Ánh sáng kỳ dị trong mắt nhóm người Hứa Thanh lóe lên, đầy ý đồ và toan tính.
Lần này, việc dọn dẹp chiến trường mang lại quá ít thu hoạch.
Hơn nữa, theo quy định của đội Mặc Thi, họ phải nộp một phần, khiến phần còn lại gần như chẳng đáng kể.
Hoàn toàn không đủ đáp ứng nhu cầu tu luyện.
Dần dần, ánh mắt của những Phi Thăng giả hiện diện đều tập trung về phía Hứa Thanh, chờ đợi quyết định cuối cùng của hắn.
Hứa Thanh nhìn chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, ánh mắt hướng về tinh không xa xăm, một lúc sau chậm rãi mở miệng:
“Tiến vào chiến trường trước, đúng là một phương pháp, nhưng phải xem thời cơ, đồng thời phải cân nhắc thực lực của địch và ta.”
“Hơn nữa, chiến trường biến hóa khôn lường, nếu trong lúc này chúng ta sai lầm trong phán đoán, sẽ đối diện nguy cơ sinh tử.”
“Dù sao, tu vi của chúng ta vẫn chưa đủ mạnh để hành động tùy tiện.”
Hứa Thanh nén ý niệm đang dâng trào trong lòng, căn cứ vào tình hình thực tế, cuối cùng quyết định không vội vàng hành động.
Lời hắn vừa dứt, bầu không khí rơi vào im lặng.
Ánh sáng kỳ dị trong mắt mọi người dần tan biến.
Nhưng đúng lúc này, Tà Linh Tử liếm môi, bất ngờ lên tiếng:
“Đội trưởng… thật ra so với thi thái, chúng ta càng am hiểu hoạt thái!”
“Hoạt thái sẽ mang lại nhiều thu hoạch hơn…”
Lời của Tà Linh Tử vừa dứt, ánh sáng dị thường sắp tan biến trong mắt mọi người lập tức gợn sóng trở lại.
Tất cả đều hiểu rõ ý hắn, đây là đề nghị tự do săn giết.
Đồng thời, họ cũng nhớ đến những tòa Thần Linh ngục giam từng đi qua.
Cách xưng hô “đội trưởng” bất ngờ này khiến Hứa Thanh hơi sững người.
Dọc đường đi, đây là lần đầu tiên có người bên cạnh gọi hắn như vậy.
“Không biết đại sư huynh giờ thế nào rồi…”
Hứa Thanh lẩm bẩm trong lòng.
Cùng lúc đó, Tinh Hoàn Tử đứng bên cạnh bình thản lên tiếng:
“Không có quy củ thì không thành khuôn phép.
Chức trách hiện tại của chúng ta không phải là Trù Vật Sứ, mà là Mặc Thi.”
Ánh mắt Tà Linh Tử lóe lên, giọng lạnh lùng:
“Ngươi qua mặt được những đội thu thập kia sao?
Sáu phần xác Thần Linh đều bị họ thu hết!
Quy củ của ngươi, Tinh Hoàn Tử, chẳng có giá trị gì đối với Mặc Thi!”
Tinh Hoàn Tử nghe vậy, liếc nhìn Tà Linh Tử, ánh mắt lạnh như băng.
Tà Linh Tử không chịu thua kém, sát khí bừng lên, tỏa ra dao động của Chuẩn Tiên.
Khoảng thời gian này, ai nấy đều có tiến bộ nhất định.
Tà Linh Tử cũng vậy, từ lúc rời khỏi Thế Linh Tinh đã đột phá tu vi, bước vào Chuẩn Tiên.
Thấy bầu không khí căng thẳng, ánh mắt Hứa Thanh hướng về Chu Chính Lập.
Chu Chính Lập ho khan một tiếng, bước lên đứng giữa Tinh Hoàn Tử và Tà Linh Tử, khom người với Hứa Thanh:
“Chủ thượng, chúng tôi biết ngài lo lắng cho sự an toàn của mọi người, là vì chúng tôi mà suy tính.
Nhưng chúng ta đã vào chiến trường, trải qua bao nhiêu chuyện, thì ai không hiểu đạo lý ‘phú quý hiểm trung cầu’ chứ?”
“Chỉ cần thu hoạch đủ, liều mạng cũng chẳng có gì không đáng.
Mấu chốt là làm sao để đạt được lợi ích lớn nhất.”
“Vì vậy, Tà Linh Tử đạo hữu nói am hiểu hoạt thái không sai, còn Tinh Hoàn Tử đạo hữu nhấn mạnh quy củ cũng có lý.”
“Vậy, chúng ta có thể dung hòa cả hai.”
Chu Chính Lập liếm môi, giọng hạ thấp:
“Chúng ta là đội Mặc Thi.
Nếu ra ngoài săn giết, khiến Thần Linh tử vong rồi thu thập xác, việc này… đâu có mâu thuẫn.”
“Không có chiến trường, chúng ta tự tạo chiến trường.
Không có thi thể, chúng ta tự tạo thi thể.”
Nói xong, Chu Chính Lập cúi bái Hứa Thanh.
Ánh mắt Tà Linh Tử u ám, cũng cúi người theo.
Các Phi Thăng giả khác trầm ngâm, ánh sáng kỳ dị trong mắt càng đậm, rồi cùng bái Hứa Thanh.
Ngay cả Tinh Hoàn Tử, sau một lúc suy nghĩ, cũng gật đầu, nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn nhóm người trước mặt, trong lòng thấu hiểu rằng từng người bọn họ đều mang ý nghĩ riêng.
Không ai là kẻ yếu ớt được nuông chiều, mà đều là những kẻ từng vượt qua bao gió tanh mưa máu để tồn tại.
Hiện tại, nguồn chất thiếu hụt khiến họ không ngừng trỗi dậy ý muốn săn giết Thần Linh để cắn nuốt.
Đã như vậy…
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên sự quyết đoán, hắn gật đầu.
Khoảnh khắc hắn gật đầu, những Phi Thăng giả liền mỉm cười, như bầy sói thoát khỏi lồng giam.
Theo sự sắp xếp của Chu Chính Lập, họ nhanh chóng tản ra tìm kiếm mục tiêu, đồng thời truyền tin tức về.
Chu Chính Lập và Tinh Hoàn Tử đảm nhận nhiệm vụ thẩm tra.
Hứa Thanh thì ngồi xếp bằng trên một khối thiên thạch, chờ đợi tin tức.
Thời gian trôi qua, nửa tháng đã qua.
Từng tin tức từ các Phi Thăng giả lần lượt truyền về, đa phần đều liên quan đến động tĩnh của Thần Linh.
Tuy nhiên, sau khi Hứa Thanh phán đoán, hầu hết đều không thích hợp, hoặc vì số lượng quá đông, hoặc vì mức độ nguy hiểm quá cao.
Cho đến bảy tám ngày sau, cuối cùng một Phi Thăng giả tên là Huyết Vân Đạo Nhân gửi đến tin tức khiến Hứa Thanh đánh giá là khả thi.
“Đội trưởng, ta đã thăm dò được một đội trinh sát Thần Linh, khoảng ba mươi người.
Trong đó, mạnh nhất là một tôn Thần Đài trung cảnh, có vẻ là Thần tộc.
Ta đã âm thầm theo dõi hai ngày, phát hiện nhóm này cao thấp mập ốm khác nhau, vô cùng thích hợp để chúng ta săn giết hoạt thái!”
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
Cùng tin tức này, còn có sự thẩm tra của Tinh Hoàn Tử và Chu Chính Lập, cả hai đều xác nhận tính chân thực.
Hứa Thanh suy nghĩ một lúc, sát khí bốc lên, lập tức ra lệnh hành động.
Hắn lóe lên, bước vào hư không.
Pháp lệnh của Hứa Thanh nhanh chóng lan khắp tám phương.
Tất cả Phi Thăng giả nhận lệnh, ánh mắt sáng rực, như thợ săn khát máu, hướng về địa điểm chỉ định.
Vài ngày sau, tại một ngôi sao tên Hôi Lăng, nhóm người Hứa Thanh tập hợp lại.
Huyết Vân Đạo Nhân đang chờ ở đây, thấy Hứa Thanh đến, liền cúi bái, bên cạnh là Tinh Hoàn Tử và Chu Chính Lập.
“Đội trưởng, những Thần Linh này rất giỏi ẩn nấp.
Nhờ pháp môn đặc thù, ta mới cảm nhận được bọn họ và theo dõi đến đây.
Hiện họ đang ẩn nấp trên ngôi sao này, đã vài ngày rồi.”
“Để tránh bị phát hiện, ta không tiến vào ngôi sao, nhưng có thể chắc chắn bọn họ vẫn ở đó.”
Tinh Hoàn Tử gật đầu xác nhận.
“Nơi này quả thật hỗn loạn.”
Chu Chính Lập liếm môi, cười nói:
“Chủ thượng, Hiến của ta cũng cảm nhận được, bọn họ chưa rời đi.”
Huyết Vân Đạo Nhân báo cáo, kết hợp với sự thẩm tra của Tinh Hoàn Tử và Chu Chính Lập, khiến tin tức này trở nên cực kỳ đáng tin.
Hứa Thanh trầm ngâm nhìn về phía ngôi sao, vận chuyển tiên phôi chi lực, kết hợp thời không chi hiến, cuối cùng xác định tất cả là sự thật.
Lập tức, hắn lạnh lùng ra lệnh:
“Nhanh chóng thu thập nguồn chất.
Chư vị… động thủ!”
Lời vừa dứt, toàn bộ Phi Thăng giả xung quanh bộc phát sát khí ngút trời, lao về phía ngôi sao như những mũi tên rời cung.
Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt hóa thành mười mấy đạo cầu vồng, xuyên qua mây mù, xé rách bình chướng, tiếp cận vị trí nhóm Thần Linh.
Hứa Thanh dẫn đầu, tốc độ bùng nổ, vượt qua Thiên Cương, nhanh chóng đến gần mục tiêu.
Một cái liếc mắt, hắn đã nhìn rõ hơn ba mươi Thần Linh, bao gồm cả Thần Đài.
Bọn họ đang xây dựng một tế đàn bát giác, bày bố xung quanh, như thể đang thực hiện nghi thức nào đó.
Ở trung tâm tế đàn, vị trí cao nhất đặt một cái bát màu đen.
Trong bát chứa máu, đang sôi trào.
Một luồng dị chất dày đặc tụ lại trong bát, chưa lan ra ngoài, dường như đang chờ thời khắc bùng nổ toàn diện.
Nhóm người Hứa Thanh xuất hiện khiến tất cả Thần Linh đều ngẩng phắt đầu, ánh mắt đầy bất ngờ.
Vị Thần Đài kia chấn kinh, đồng tử co rút, lẩm bẩm:
“Tế đàn chưa hoàn thành, nghi thức chưa bắt đầu, dị chất chưa bùng nổ, nền móng còn chưa vững, sao đám tu sĩ này lại đến nhanh như vậy!”
Dù kinh ngạc, hắn vẫn rất quyết đoán, lập tức kích phát thần quyền, buộc tế đàn chưa hoàn thiện phải thiêu đốt trước thời hạn.
Nghi thức vận chuyển, bát máu đen lập tức vỡ vụn.
Dị chất cuồn cuộn như khói đen bốc lên, muốn ô nhiễm xung quanh.
Nhưng hiện tại, nồng độ dị chất chưa đủ để tạo hiệu quả như mong muốn, khả năng hình thành chiến trường vẫn còn là ẩn số.
Tuy nhiên, Thần Đài này đã không còn lựa chọn nào khác.
Gần như cùng lúc dao động từ Thần Linh xuất hiện, những Phi Thăng giả lao xuống, sát khí sôi trào.
Như những lưỡi dao sắc bén, họ xông thẳng vào mục tiêu.
Hứa Thanh dẫn đầu, tiên phôi sau lưng hiện ra, che khuất bầu trời.
Hắn vung một chưởng.
Chưởng này khí thế như cầu vồng, trực tiếp bao phủ khói đen và bát máu vỡ nát, chặn đứng dị chất tản ra, đồng thời khiến tất cả Thần Linh ở đây kinh hãi đến thần hồn rung động.
Siết chặt một cái.
Rắc!
Khói đen dị chất tưởng như vô hình bỗng hóa thực chất, trong khoảnh khắc bị bóp nát, đứt đoạn tan tành!
Cùng lúc đó, Hiến chi nhãn của Chu Chính Lập bừng sáng đỏ rực, soi thấu mọi thứ.
Trọng Sơn của Viễn Sơn Tố như ngọn núi lớn, ầm ầm rơi xuống, trấn áp toàn bộ chiến trường.
Tiếng cười the thé của Tà Linh Tử vang vọng, mang theo sát ý lạnh lùng và ma tính, như mũi giáo xuyên thẳng về phía địch.
Cùng lúc, độc khí của Lý Mộng Thổ lan tràn như màn sương chết chóc, bao phủ cả một vùng trời, trong khi kiếm quang của Thiên Quân Bạt Dịch rực sáng chói lòa, xé rách không gian, uy lực kinh thiên động địa.
Cuộc tàn sát chính thức bắt đầu!
Cùng lúc đó, tại một khu vực trong tinh không cách ngôi sao Hôi Lăng không xa, một nhóm quân tu đang thực hiện nhiệm vụ tuần tra, tiến nhanh về phía trước.
Nhóm quân này thuộc Niệm Lân Quân, một trong chín đại quân đoàn của cánh trái tiền tuyến.
Khi chiến tranh bùng nổ, họ là đội tiên phong; khi hòa bình, họ gánh vác nhiệm vụ tuần tra, truy tìm và tiêu diệt Thần Linh ẩn nấp, đồng thời xóa sạch mọi cơ điểm dị chất trong khu vực.
Hơn một nghìn tu sĩ được chia thành mười đội, mỗi đội gồm một trăm người, ngồi xếp bằng trên những chiến thuyền khổng lồ màu xanh thẫm.
Mười chiến thuyền, mỗi chiếc đều dựng cờ của Niệm Lân Quân, xuyên qua hư không, tạo nên những đợt sóng không gian cuộn trào.
Ngay khoảnh khắc bát máu màu đen trên ngôi sao Hôi Lăng vỡ vụn, từ chiến thuyền dẫn đầu của Niệm Lân Quân bỗng vang lên tiếng trống rền rĩ.
Âm thanh này bất ngờ và chấn động, tựa như sấm rền giữa trời quang, khiến màng nhĩ của tất cả rung lên, làm dao động cả tinh không, truyền khắp tám phương.
Tất cả tu sĩ đang ngồi thiền trên chiến thuyền đều lập tức mở mắt, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao.
Ngay sau đó, một giọng nói nghiêm nghị vang vọng khắp không gian:
“Có Thần Linh lập đàn, mở cơ điểm dị chất chiến trường mới, dẫn đến Trấn Thần Cổ vang lên!
Huyền, Lâm, Mặc, Linh, Phong, lệnh cho năm đội các ngươi, lấy tiếng trống làm dẫn, toàn diện thăm dò khu vực phía trước, tìm nơi lập đàn, tiêu diệt tất cả!”
Lời vừa dứt, năm chiến thuyền lập tức rời đội hình, tăng tốc lao về phía trước, mỗi chiếc đi về một hướng khác nhau, xé toạc hư không trong tiếng gào thét dữ dội.
Cùng với đó, âm thanh trầm thấp vang lên như tiếng sấm:
“Tuân lệnh!”
Cảm ơn bạn bạn Cao Minh Thuan Hoa donate 50K! Cảm ơn bạn Nguyen Thi Thao Nguyen donate 20K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Ôi Hứa ma đầu bỏ rơi Linh Nhi rồi. Ở cùng Tử Huyền 40 năm ko biết có hài tử chưa nhỉ
Tính ra Linh Nhi có ơn cứu mạng, nhưng bên nhau phải có tình cảm chứ đúng k nào
Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!