Chúc Chiếu đưa chén trà trong tay cho Đàn Tâm, chỉnh lại y phục rồi bước ra ngoài Nguyệt Đường viện. Nàng chỉ đợi một lát trước viện, Minh Vân Kiến đã đến.
Hắn về phủ sớm hơn nàng, đã thay sang bộ y phục nhẹ nhàng hơn.
Minh Vân Kiến vận bạch y, không hoa văn cầu kỳ, chỉ có đôi yến xuân thêu nơi bả vai trái, cổ áo viền bạc lượn mấy vòng mây văn.
Trong tay cầm một chiếc quạt gấp bằng bạc. Thấy Chúc Chiếu vẫn mặc bộ y phục sáng nay, bước chân của hắn bất giác nhanh hơn một chút. Khi lướt qua nàng, nghe thấy nàng khẽ nói:
“Vương gia đã về rồi.”
Minh Vân Kiến khựng bước, liếc nhìn nàng một cái, đoạn nói:
“Phủ đinh trước cổng bảo nàng đã về được một lúc, sao không thay y phục cho thoải mái?”
Nói rồi, hắn dùng quạt khẽ gạt chiếc bộ diêu trên đầu nàng:
“Lắc lư hoa mắt bổn vương.”
Chúc Chiếu đáp lời:
“Thái hậu giữ thiếp ở lại dùng cơm trưa, lại để mấy phi tần cùng thiếp thưởng nhạc vũ, đến giờ mới hồi phủ. Chỉ là chưa quen thuộc với vương phủ, nên nhờ Đàn Tâm dẫn đi xem qua vài chỗ. Cảnh trí trong phủ quá đẹp, thiếp nhất thời quên mất y phục phiền phức.”
Nàng vừa nói, Minh Vân Kiến đã bước vào trong viện, Chúc Chiếu vội vàng theo sau. Có lẽ vì trong lòng có chút chột dạ, vừa dứt lời, nàng liền dẫm phải tua vạt áo vướng ra ngoài, thân hình loạng choạng ngã thẳng vào lưng Minh Vân Kiến, phát quan lệch cả đi, một cánh hoa vàng từ bộ diêu còn chạm vào lưng hắn.
Minh Vân Kiến chau mày, bị cú đâm này không nhẹ, quay lại thì thấy Chúc Chiếu đang hai tay giữ lấy phát quan, đôi mắt tròn xoe đầy áy náy nhìn hắn:
“Xin lỗi vương gia, thiếp không để ý.”
Minh Vân Kiến cũng không nổi giận, chỉ dùng quạt chỉnh lại trâm đỏ lệch trên tóc nàng, rồi nói với Đàn Tâm đang cúi đầu không dám nhìn:
“Giờ cũng không sớm, hôm nay bổn vương dùng bữa tại Nguyệt Đường viện, ngươi đi chuẩn bị đi.”
“Dạ.” Đàn Tâm cung kính lui xuống.
Minh Vân Kiến lại hỏi Chúc Chiếu:
“Ở trong cung nàng cũng hấp tấp như vậy sao?”
“Thiếp tuyệt đối không thất thố, không hề làm mất mặt vương gia.” Chúc Chiếu cẩn thận hồi tưởng những lời nói hành động trong cung hôm nay.
Trước mặt Thái hậu thì ngoan ngoãn dịu dàng, đối với các phi tần lại không làm ra vẻ bề trên để tránh khiến các nàng xa cách. Chúc Chiếu nhớ kỹ bản thân chưa từng nói điều không nên nói, cũng chưa làm điều không nên làm, suy xét kỹ lưỡng rồi lại gật đầu:
“Thiếp không thất lễ.”
Minh Vân Kiến mở quạt, khẽ phẩy gió, bước vào nội viện của Nguyệt Đường viện.
Chính phòng trong viện gồm một đường sảnh, một phòng lớn, hai bên đều thông cửa, đi tiếp qua mười bước sân nhỏ là tới phòng ngủ của vương phi.
Bước chân của Minh Vân Kiến không nhanh không chậm, Chúc Chiếu vừa vén trang sức trên đầu vừa cố theo kịp. Khi vào tới chính đường, Đào Chi đang chỉ huy hầu gái dọn dẹp mới phát hiện có người đến, vội hành lễ:
“Tham kiến vương gia, tham kiến vương phi.”
“Trà.” Minh Vân Kiến chẳng buồn nhìn, đi vòng qua phòng lớn vào tẩm thất của Chúc Chiếu, rồi ngồi xuống bên bàn.
Chúc Chiếu theo sau, ánh mắt đảo quanh xem xét nơi ở của mình. Khi tới nơi, nàng chỉ dám đứng một bên.
Minh Vân Kiến liếc nàng một cái:
“Ngồi đi.”
Chúc Chiếu ngồi xuống đối diện. Minh Vân Kiến nói tiếp:
“Nàng đâu phải nô bộc, giờ cũng là chủ mẫu trong phủ rồi. Sau này các khoản chi tiêu trong phủ đều cần nàng trông coi xử lý, đừng cứ rụt rè trước mặt bổn vương, chẳng có chút khí độ của vương phi gì cả.”
Chúc Chiếu nghe vậy, tim đập lỡ nhịp mấy nhịp. Nàng không rõ lời này chỉ là xã giao, hay thật sự là muốn để nàng nắm quyền nội phủ.
Đôi mắt nàng rất sáng, từ lúc Minh Vân Kiến bước vào phủ, ánh mắt nàng không hề rời khỏi hắn, như chú chim non vừa phá vỏ trứng, nhận định người đầu tiên mình nhìn thấy.
Sau khi Đào Chi dâng trà, liền lui ra tiếp tục chỉ huy người dọn dẹp. Viện này bỏ trống đã lâu, dẫu ngày ngày có người quét tước, cũng vẫn còn cỏ dại mọc len lỏi, cần nhổ sạch.
Minh Vân Kiến cầm chén trà, uống một ngụm mới nói:
“Bổn vương tới đây là để nói hai việc.”
Chúc Chiếu gật đầu, Minh Vân Kiến nói tiếp:
“Một là chuyện quy ninh. Nàng từ nhỏ lớn lên trong nhà thân thích, Từ Đông và Từ Liễu thị tuy chẳng phải phụ mẫu ruột, nhưng Từ gia cũng xem như nửa nhà mẹ đẻ của nàng. Lễ nghi, thể diện, bổn vương phải lo liệu cho chu toàn. Lễ vật quy ninh, ngày mai bổn vương sai người chuẩn bị xong sẽ đưa nàng xem qua. Nếu nàng thấy thiếu thứ gì, thì chọn trong kho phủ là được.”
Chúc Chiếu gật đầu:
“Di nương với thiếp có ơn dưỡng dục, cảm tạ vương gia đã nghĩ cho thiếp.”
“Còn một việc nữa.” Minh Vân Kiến đặt chén trà xuống, tay cầm quạt hơi siết lại, liếc Chúc Chiếu một cái, nói:
“Mười ngày nữa là thọ yến sáu mươi của Chu Đại phu. Ông ta là tam triều nguyên lão, triều nghị đại phu, danh vọng cực cao. Thọ yến này, những ai được mời đều phải đến. Vốn dĩ bổn vương không nằm trong danh sách được mời, nhưng hôm nay lại đột nhiên nhận được thiệp.”
“Trong số các vương gia được mời, trừ Nhung Thân vương vắng mặt, thì Tán Thân vương và Hiền Thân vương đều sẽ tham dự, còn dẫn theo chính thất và trưởng tử. Cho nên hôm đó, nàng cùng bổn vương đi dự yến.”
Chúc Chiếu nghe đến đây thì ngẩn người.
Tam triều nguyên lão, lại có danh vọng như vậy trong triều, mà lại là thọ yến lục tuần, một dịp trọng đại. Chúc Chiếu tự biết mình khó có thể bình tĩnh ứng đối trong một trường hợp long trọng như thế.
Tuy sinh ra ở kinh đô, thuở nhỏ từng theo phụ thân và huynh trưởng gặp qua vài vị trọng thần, nhưng từ sáu tuổi trở đi nàng đã theo di nương về Lang Tây. Lang Tây xa kinh thành, lại chẳng phải vùng trù phú, mười năm trời nàng chưa từng rời khỏi đó, thậm chí chưa từng ra khỏi trấn nhỏ ấy. Nàng không phải người từng trải, lại càng không phải kẻ gan dạ.
“Vương gia nhất định phải dẫn thiếp đi sao?” Chúc Chiếu mím môi, khẽ hỏi: “Nếu thiếp làm mất mặt vương gia thì sao?”
“Nàng không đi, bổn vương mới thật sự mất mặt.” Minh Vân Kiến chống tay lên chân mày, ngắm con đường lát đá xanh trong sân, đôi mày hơi nhướn:
“Chu đại phu có hai con trai, trưởng tử từng bị kẻ gian hãm hại, chết trong ngục. Thứ tử là thiên tài bẩm sinh, đánh trận vô số, được phong dị tính quận vương. Con trai thứ hai ấy sinh được một đứa con trai, tên là Chu Liên, chính là Phong Dịch Quận vương ngày nay.”
Chúc Chiếu từng nghe danh Phong Dịch Quận vương Chu Liên. Phụ thân hắn tử trận khi nàng còn nhỏ, sau này khi tiên đế băng hà, binh phù của phủ quận vương mãi chưa thu hồi, hoàng đế kế vị rồi, đám binh tướng do phụ thân Chu Liên để lại, đều nghe theo hiệu lệnh của hắn.
Nếu nói Nhung Thân vương nắm giữ quyền lực triều đình, thì Chu Liên ít nhất cũng chiếm quyền điều binh của một phần ba thiên hạ Đại Chu.
“Vương gia và Chu gia có thâm thù?” Chúc Chiếu thấy sắc mặt Minh Vân Kiến khi nhắc đến người Chu gia có phần không đúng, lại nhớ hắn từng bảo vốn không nằm trong danh sách được mời, bèn mạnh dạn suy đoán.
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
“Cũng không đến nỗi gọi là thâm thù.” Minh Vân Kiến nhẹ giọng, tựa như gió thoảng mây trôi mà nói:
“Chỉ là năm xưa, trưởng tử của Chu đại phu từng hạ độc vào một con cua trong yến hội Trung thu. Loại độc ấy không gây chết người, nhưng lại không thể dùng cùng rượu. Khi đó bổn vương còn nhỏ, vụng trộm uống chút rượu, lại đúng lúc ăn nhầm con cua bị hạ độc ấy, suýt nữa mất mạng. Sau đó tra ra là trưởng tử Chu đại phu hạ độc, phụ hoàng giận dữ, đem hắn tống giam, Chu gia cũng suýt chút bị liên lụy.”
Chén trà trong tay dần nguội lạnh.
Minh Vân Kiến lại nói:
“Chu đại phu từng là bạn đọc sách từ thuở nhỏ của phụ hoàng, tình cảm sâu đậm. Khi ấy bổn vương đã không còn nguy hiểm, lại thêm Chu đại phu cầu xin, phụ hoàng đồng ý giảm nhẹ hình phạt. Nhưng mẫu phi không cam lòng để bổn vương chịu thiệt, một mực không tha, cho nên ‘giảm nhẹ’ mà Chu đại phu được nhận, là trưởng tử chết trong ngục, còn giữ được toàn thây.”
“Vương gia chẳng có lỗi, Chu đại phu lại đổ hết lên người vương gia, thật không đáng.” Chúc Chiếu nghe đến đây, có phần bất bình thay Minh Vân Kiến.
Bất kể trưởng tử Chu gia hạ độc vì lý do gì, chỉ riêng việc hạ độc đã đủ bị xử tử. Hoàng đế nương tay giữ mạng cả nhà Chu gia, lại để trưởng tử giữ được thi thể nguyên vẹn, đã là đại ân.
Minh Vân Kiến thấy nàng cau mày, nét mặt mang chút giận dữ, bèn mỉm cười khe khẽ, chỉ là trong mắt lại chẳng có ý cười.
Kỳ thực sau đó còn nhiều việc khác. Chu đại phu biết rõ trưởng tử bị xử tử là vì mẫu phi Minh Vân Kiến không tha thứ, nên trong triều thường xuyên làm khó nhà mẹ đẻ mẫu phi hắn, từ đó kết mối thâm thù. Mà lòng phụ hoàng hắn, xưa nay luôn thiên lệch, không nghiêng về con mình, mà lại đứng về phía Chu gia.
Cũng bởi vậy, sau khi thứ tử Chu gia lập được chiến công, mới được phong làm dị tính Quận vương.
Sau này Hoài đế băng hà, mẫu phi Minh Vân Kiến qua đời, ngoại thích cũng chẳng còn che chở, dẫn đến gia tộc sa sút. Tiên hoàng lên ngôi, Minh Vân Kiến và Chu gia từ đó không còn bất kỳ qua lại gì nữa.
Những năm tháng trôi qua, nếu nói thù hận, thì đã sớm hóa mây khói. Nhưng cái gọi là “không hợp nhau”, thì chưa từng thay đổi.
“Lễ thọ sáu mươi của Chu đại phu, lại mời vương gia tới, là vì cớ gì?” Chúc Chiếu hỏi, “Rõ ràng không qua lại, cớ sao vẫn muốn vương gia tới dâng lễ mừng thọ?”
Nghe nàng nói thế, Minh Vân Kiến phì cười, đôi mắt đào hoa hơi cong lại, ánh mắt phản chiếu bóng nàng, hỏi:
“Nàng cho rằng bổn vương tiếc một phần tiền lễ, muốn kéo nàng đi dự tiệc lấy lời sao?”
Chúc Chiếu đỏ mặt, lắc đầu:
“Thiếp không có ý đó. Huống hồ… thiếp cũng không ăn nổi để lấy lời.”
“Người mời bổn vương, là Chu Liên.” Minh Vân Kiến đáp:
“Bổn vương và hắn vốn không có qua lại…”
“Nhưng lại có một mối giao tập.” Chúc Chiếu khẽ nói. Minh Vân Kiến ánh mắt chợt tối lại, quay sang nhìn nàng.
Nụ cười nơi môi hắn lập tức biến mất, ánh mắt nhìn nàng như muốn xuyên thấu. Chúc Chiếu bị ánh nhìn đó dọa sợ, bất giác rụt vai lại, nuốt phải luồng khí lạnh, sặc đến đỏ mặt.
Sắc mặt nàng tái nhợt, giống như bị kinh hoảng, cả người trở nên nhỏ bé đáng thương.
Nàng nói:
“Năm xưa thiếp có quen biết với Tam công chúa, công chúa từng nhắc qua chuyện của vương gia… Thiếp… trí nhớ không tệ, nên nhớ kỹ.”
Minh Tử Thu từng nói, trong số các hoàng thúc, nàng ấy thích nhất là Văn vương, vì Minh Vân Kiến không có dáng vẻ vương gia, mà lại ôn hòa thân thiện, chu đáo dịu dàng. Có năm nàng ấy bị sốt, phải uống thuốc mỗi ngày, Minh Vân Kiến đến thăm một lần, hôm sau đã đem cả bọc kẹo lớn cho nàng ấy để giải đắng.
Minh Tử Thu còn kể, nếu nàng ấy vấp ngã trước mặt hắn, dù có việc lớn trong tay, hắn cũng phải đặt xuống, đỡ nàng ấy dậy, phủi sạch bụi trên váy, còn dỗ dành mấy câu.
Chúc Chiếu cũng nhớ rõ, lần đầu gặp Minh Vân Kiến, là khi hắn vô tình đi lạc vào chỗ nàng và Minh Tử Thu đang chơi, thấy nàng chảy hai dòng máu mũi liền quỳ xuống dùng khăn tay lau cho nàng.
Trong lời kể của Minh Tử Thu, Văn vương thuở xưa, đích xác là một người vô cùng ôn nhu.
“Minh Tử Thu nói gì với nàng?” Minh Vân Kiến thu lại ánh mắt, hỏi.
Chúc Chiếu thành thật trả lời:
“Tam công chúa bảo, vương gia và tiểu thư họ Tô quen biết từ nhỏ, là trời sinh một đôi. Là tiên hoàng chỉ hôn nhầm người, khiến vương gia và Tô tiểu thư bị chia cắt.”
Hồi đó Minh Tử Thu nói vậy, là đang bênh vực Minh Vân Kiến. Tiên hoàng ban hôn, đem đại tiểu thư nhà họ Tô – Tô Vũ Mị – chỉ hôn cho Phong Dịch Quận vương Chu Liên.
Lúc ấy Chúc Chiếu còn nhỏ, nhưng cũng hiểu lời trái tai hoàng đế không nên nói, nên nàng im lặng, chỉ lắng nghe mà ghi nhớ trong lòng.
Gần đây kinh thành vẫn có lời đồn, rằng Văn vương mười năm không cưới, đều là vì Tô tiểu thư.
Minh Vân Kiến và Chu Liên, duy nhất có một mối giao tập – chính là Tô Vũ Mị.
“Ý nàng là, Chu Liên mời bổn vương, là bởi bổn vương đã cưới vợ?” Giọng Minh Vân Kiến không rõ buồn vui, Chúc Chiếu không dám đáp, chỉ im lặng.
Nàng vẫn cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Minh Vân Kiến.
Trong phòng yên tĩnh thật lâu, Chúc Chiếu mới nghe thấy tiếng hắn khẽ cười, nàng bất động, chỉ nghe hắn nói:
“Nhìn nàng sợ hãi chưa kìa. Mười ngày sau đi cùng bổn vương đến Chu phủ, bổn vương chắc chắn bị cười nhạo rồi.”
Chúc Chiếu giọng như muỗi:
“Vậy… vương gia đừng dẫn thiếp đi nữa.”
“Đi, tất nhiên phải đi. Cho dù bị chê cười, cũng tốt hơn bị người ta nói là khiếp nhược.” Minh Vân Kiến nhìn nàng, nói:
“Tiểu Trường Ninh, ngẩng đầu lên.”
Chúc Chiếu chậm rãi ngẩng đầu.
“Nhìn bổn vương.”
Nàng hơi nhíu mày, mím môi, ngước nhìn hắn. Nhưng không thấy chút giận dữ nào trên gương mặt hắn, như thể lạnh lẽo vừa rồi, chỉ là ảo giác thoáng qua.
“Cứ cho là Chu Liên cưới Tô Vũ Mị, vì muốn ra oai trước bổn vương, nên mới muốn nhìn nàng một lần.” Minh Vân Kiến cười nhàn nhạt:
“Nhưng nàng phải nhớ kỹ, hắn chỉ là một Quận vương, còn nàng là vương phi.”
“Thiếp… thiếp nhất định sẽ không làm mất mặt vương gia.” Chúc Chiếu siết chặt tay, thầm hạ quyết tâm.
Chu gia bề ngoài thân thiện, Văn vương dự yến, triều đình không biết có bao nhiêu người chờ xem trò hay. Nàng nhất định, nhất định không thể khiến Minh Vân Kiến mất mặt.
Cảm ơn bạn bạn Cao Minh Thuan Hoa donate 50K! Cảm ơn bạn Nguyen Thi Thao Nguyen donate 20K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.