Chương 107: Tằng Thị Cũng Hại Ngươi

Bộ truyện: Túy Kim Triển

Tác giả: Cửu Thập Lục

Hoa đăng trong thành mãi đến ngày mười tám mới được dỡ xuống.

Chiếc đèn cá chép mà Thẩm Lâm Dục để lại, cũng không tiện treo trong nhã gian để chiếm chỗ.

Hậu viện tuy có cây để treo, Tiểu Nan nhìn thấy chiếc đèn lớn như vậy, đôi mắt mở to không rời, nhưng bảo bối nhất đối với bé vẫn là chiếc đèn thỏ nhỏ của mình.

Cuối cùng là Lục Niệm đề xuất mang đèn về phủ Định Tây hầu.

“Nơi hậu viện liền với nhà bếp, người qua kẻ lại, lỡ bận rộn mà va phải, không chỉ làm hỏng đèn hoa mà còn hỏng cả món ăn của khách.”

A Vi nghe thấy hợp lý, bèn treo đèn trở lại Xuân Huy viên.

Trong nhà mình thì không câu nệ chuyện có cất đèn hay không, cứ treo mãi như vậy.

Nhưng Tết cũng đã qua đi.

Sáng sớm ngày mười chín tháng Giêng, một cỗ xe ngựa rời thành, hướng thẳng về trang viện.

Gió Bắc gào thét.

Lục Niệm tựa vào thành xe, đầu nghiêng lên vai A Vi chợp mắt.

Nàng ôm lò sưởi tay, không lạnh mấy, chỉ là mệt mỏi vô cùng.

Không còn tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc những ngày trước, nàng thấy không quen, ngủ cũng không ngon giấc.

Ngược lại, khi lên xe, đường quan đạo gập ghềnh lại khiến Lục Niệm cảm thấy thư thái hơn nhiều.

A Vi cố gắng để nàng ngủ thoải mái nhất.

Chỉ khi Lục Niệm giật mình tỉnh dậy đôi chút, A Vi nhẹ nhàng vỗ về, nghe nàng lầm bầm vài câu rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Đến khi xe vào đến trang viện, A Vi đỡ Lục Niệm xuống.

Gặp cơn gió Bắc tạt vào mặt, Lục Niệm ngáp dài một cái, hỏi:

“Chiếc đèn hoa treo trong sân, con định treo đến bao giờ?”

A Vi nghe vậy mỉm cười đáp:

“Không phải ngài từng khen nó sáng rực, tiện hơn mấy chiếc đèn lồng nhỏ treo dưới hành lang sao?”

“Cũng đúng,” Lục Niệm gật đầu, “vậy thì cứ treo đó, đến khi nào hỏng rồi hãy thay cái mới.”

A Vi nhẹ giọng “vâng” một tiếng.

Lục Niệm tay cầm lò sưởi, tay kia giúp A Vi chỉnh lại cổ áo lông mềm mại, những ngón tay thon dài bóp nhẹ bờ vai mà nàng vừa dựa vào khi nãy.

Cơn buồn ngủ dần tan, Lục Niệm trở nên tỉnh táo hơn.

Đến khi viên trang đầu dẫn họ đến trước nơi ở của Tằng Thị, Lục Niệm đã lấy lại thần thái rạng rỡ, hiên ngang bước vào.

Bên trong gian phòng mờ tối, chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét trên bàn, soi rõ gương mặt vàng vọt của Tằng Thị đang ngồi trên giường.

Lý ma ma ngồi đờ đẫn trên ghế, mãi mới nhận ra có người vào phòng. Bà ta ngơ ngác ngẩng đầu, lúng túng đứng dậy định hành lễ, nhưng chưa kịp cúi người đã bị tiếng quát chói tai của Tằng Thị làm cho giật bắn mình.

Tằng Thị gầm lên ba chữ: “Sao chổi chết tiệt!” khiến Lý ma ma sợ đến co rụt cổ lại, không dám động đậy.

A Vi dìu Lục Niệm ngồi xuống.

Lục Niệm tựa nửa người vào bàn, thản nhiên nói:

“Tết nhất không đi đòi nợ để giữ vận may cho bà đấy.”

Tằng Thị cười lạnh:

“Ngươi cũng biết kiêng kỵ à?”

“Bà chẳng còn gì để mất nên không sợ,” Lục Niệm cười nhàn nhã, “nhưng ta thì khác, ta sợ bị vận xui của ngươi ám vào người!”

Tằng Thị hừ lạnh, đôi mắt đục ngầu trừng trừng nhìn Lục Niệm.

Bà ta thừa hiểu Lục Niệm đến đây vì chuyện gì.

Lục Niệm không thể ép Định Tây hầu bỏ vợ, cũng không thể lật đổ được bá phụ, lại càng không thể chạy đến nha môn mà làm ầm ĩ lên.

Đừng tưởng Lục Niệm đang chiếm thế thượng phong, thực chất mọi chuyện đều bế tắc. Kéo dài thế này, người nôn nóng chính là Lục Niệm, bởi nàng không phải kẻ giỏi nhẫn nại.

Vậy nên Tằng Thị biết rõ, bà ta tuyệt đối không được sốt ruột.

Còn chuyện lần trước A Vi xúi giục…

Thì đã sao chứ?

Chỉ cần bá phụ vẫn còn chống lưng cho bà ta, muốn dùng lợi ích hay đe dọa đều được. Cách giằng co với bá phụ là chuyện của bà ta, do bà ta quyết định!
Chứ không phải Lục Niệm!
Nếu kết cục cuối cùng đều là ngõ cụt, vậy thì cớ gì bà ta phải làm theo ý của Lục Niệm?

Tằng Thị đã hạ quyết tâm không mắc mưu nàng, nhưng không ngờ Lục Niệm lại giở trò cũ, rút ra một con dao găm.

Lưỡi dao sắc bén ánh lên dưới ngọn đèn dầu, ánh sáng lạnh lẽo như dao cắt vào mắt Tằng Thị.

Bà ta nhận ra ngay đây chính là con dao mà hôm trước Lục Niệm đã đâm mình, chẳng hiểu sao lại quay về tay nàng. Thậm chí trên lưỡi dao vẫn còn vết máu khô từ lần trước!

Lục Niệm nhìn chằm chằm vào Tằng Thị, ánh mắt lạnh băng.

“Phập!”

Con dao cắm thẳng vào mặt bàn.

Nàng rút dao ra, lại mạnh tay đâm xuống, để lại thêm một vết chém sâu hoắm.

Tằng Thị nghiến chặt răng, bàn tay nắm chặt run rẩy.

Dù trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân tuyệt đối không để Lục Niệm dắt mũi, cũng không được rơi vào bẫy của nàng, nhưng nỗi sợ hãi vẫn len lỏi không thể kìm nén.

Ánh bạc sắc lẹm lấp loáng cùng với những vết máu khô khốc khiến mắt bà ta đau nhói.

Tiếng “phập” vang lên từng hồi, tựa như từng nhát dao đâm vào thần kinh Tằng Thị.

Bà ta vô thức đưa tay ôm lấy chân mình.

Vết thương trên chân vẫn chưa lành hẳn, lớp vảy đóng chỗ dày chỗ mỏng.

Tằng Thị dù tuổi đã cao, không còn để tâm đến dung mạo như thời trẻ, nhưng chẳng ai lại thích trên cơ thể mình có thêm những vết sẹo xấu xí—nhất là khi vết thương ấy đến từ sự nhục nhã tột cùng.

Thật sự là người cầm dao, ta là cá nằm trên thớt!

Đến tận hôm nay, trong những cơn ác mộng, Tằng Thị vẫn thấy vết máu loang lổ hiện lên, tỉnh giấc rồi thì lòng bực bội không yên.

Mà giờ đây, kẻ gây ra mọi chuyện—Lục Niệm—lại dùng chính hung khí lúc trước để khiêu khích bà ta thêm lần nữa.

Rõ ràng chỉ là đâm vào mặt bàn, vậy mà Tằng Thị lại cảm giác cơn đau trên chân mình sống lại, buốt nhói không thôi.

Lửa giận bùng lên dữ dội, bà ta nghiến răng, từng chữ như rít qua kẽ hàm:
“Thế nào? Chỉ dám chơi trò con nít này thôi sao? Sao không giết ta luôn đi? Không dám à?”

Lục Niệm liếc xéo bà ta, khóe môi cong lên lạnh lùng:
“Ta cần gì phải cho bà một cái chết nhẹ nhàng?”

Gương mặt nhăn nheo, già nua của Tằng Thị càng thêm dữ tợn, ánh mắt độc địa không chút che giấu, như cố tình chọc tức Lục Niệm.

Lục Niệm đổi tư thế ngồi, tiện tay xoay xoay con dao găm trong lòng bàn tay:
“Đúng đấy, ta không dám thật!”

Nhưng khi nói ra câu đó, thần thái của nàng lại hoàn toàn trái ngược—táo bạo vô cùng:
“Ta còn đang đợi bà cắn ngược lại Tằng Văn Tuyên đây. Giờ ông ta đang rối như tơ vò, chẳng thèm đoái hoài gì tới bà. Ông ta còn mong bà chết quách đi để ông ta đỡ phải nhọc lòng nữa kìa.”

Tằng Thị nhếch môi cười lạnh:
“Còn trò gì mới không? Đừng lặp lại những lời nhàm chán nữa.”

“Có chứ!” Đôi mắt Lục Niệm chợt lóe sáng, sự hứng khởi tràn ngập trên khuôn mặt nàng.
“Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bà chỉ biết đưa tiền cho ông ta mà chưa từng thắc mắc số bạc ấy chảy đi đâu sao?

Dù ông ta có giấu giếm khéo đến mấy, dù bên ngoài không ai nghe ngóng được gì, nhưng , Tằng Thị—đại quản gia tài chính của ông ta—chẳng lẽ lại không mảy may nghi ngờ?

Đừng nói với ta là bà hoàn toàn không biết gì, nếu vậy thì ta thực sự phải coi thường bà đấy!”

Tằng Thị lập tức cảnh giác, đôi mắt âm trầm dò xét Lục Niệm.

Đúng là đồ điên, chẳng bao giờ đi theo lẽ thường!

Vừa mới nói chuyện tử tế đã lật mặt rút dao đâm xuống bàn, giờ lại cười như một đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi mới. Ai mà biết được nàng sẽ bùng nổ lúc nào?

Hơn nữa, Tằng Thị đúng là nắm được một vài đầu mối về đường đi của tiền bạc. Nhưng bà ta không đoán nổi Lục Niệm thực sự biết đến đâu, liệu có phải đang tung hỏa mù hay không.

Sự thận trọng, nghi ngờ và bất an hòa quyện trong lòng, khiến bà ta chỉ biết im lặng lắng nghe Lục Niệm tiếp tục lên tiếng:

“Bà ở mãi trong cái trang viện hẻo lánh này chắc chẳng biết chuyện gì đâu nhỉ? Trước Tết, phủ Tân Ninh Bá đã bị tịch biên gia sản, cả nhà lớn nhỏ đều phải đón năm mới trong ngục đấy!”

Con ngươi của Tằng Thị co rút mạnh, trong đầu vang lên tiếng “ong” chói tai.

Tân Ninh Bá phủ? Hoàng gia? Bị tịch biên sao?
Không thể nào!

Mối quan hệ giữa bá phụ và phủ Tân Ninh Bá luôn kín kẽ đến mức khó tin. Dù là Tằng Thị, sau bao năm tỉ mỉ dò xét, cũng chỉ nắm được một vài manh mối mơ hồ.

Lục Niệm và A Vi cứ loay hoay với nhà họ Tiết, tiêu cục, rồi cả chuyện khai quật mộ… làm gì có khả năng kéo được đến tận Hoàng gia?
Vậy rốt cuộc là vì sao?

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

Chẳng lẽ… là do bản thân phủ Tân Ninh Bá gây họa, khiến quan phủ lần theo dấu vết?
Chắc chắn là vậy!

Vô dụng! Toàn là lũ ăn hại!

Trong lòng Tằng Thị nguyền rủa nhà họ Hoàng thậm tệ, mắng đến mức gần như bật ra thành tiếng. Nhưng sau khi trút hết bực dọc, bà ta nhanh chóng thu lại cảm xúc, ngẩng đầu lên, đôi mắt nặng nề đầy khinh bỉ nhìn Lục Niệm.

“Bị tịch biên thì sao? Liên quan gì tới ta?” Tằng Thị cất giọng lạnh tanh, từng chữ nhấn nhá:
“Ta vẫn nói câu cũ—có bản lĩnh thì giết ta đi.”

Để xem ai chịu đựng giỏi hơn: ta có thể kéo dài được bao lâu, còn ngươi thì có đủ kiên nhẫn để phá cục diện này hay không!

Ta sống không yên, ngươi cũng đừng hòng thanh thản!

Phập!

Lục Niệm lại cắm mạnh con dao găm xuống mặt bàn.

Tằng Thị không thèm liếc nhìn nàng nữa, ánh mắt dời sang hướng khác. Nhưng chính lúc ánh mắt rời đi, bà ta mới chợt nhận ra—trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

A Vi và Lý ma ma đã biến mất từ lúc nào.

Ở phòng bên cạnh.

A Vi lạnh lùng nhìn Lý ma ma, giọng nói thản nhiên nhưng đầy uy lực:
“Ma ma là người thông minh, mà người thông minh thì làm việc cũng nên nhanh gọn mới tốt.”

Khóe miệng Lý ma ma giật nhẹ, nụ cười méo mó, chẳng rõ là cười hay sắp khóc.

Kể từ khi phản bội hầu phu nhân, đúng là thế tử phu nhân chưa từng làm khó bà ta, cũng không để bà ta chịu đói khát, nhưng cái giá phải trả chính là—không được tự do.

Sau khi thoát khỏi những đêm mất ngủ, lo sợ triền miên, Lý ma ma từng nghĩ mình đang dần dần khá lên. Nhưng khi bị đưa đến trang viện này, bà ta mới hiểu ra—mọi thứ chưa từng kết thúc.

Trước khi khởi hành, biểu cô nương đã căn dặn kỹ càng:
“Chỉ cần moi được từ miệng hầu phu nhân những bí mật chưa từng ai biết, ngươi mới có thể có được cuộc sống bình yên thực sự.”

Lý ma ma không có lựa chọn nào khác.

Nhưng từ khi tới đây, đối mặt với một hầu phu nhân ngày càng khó tính và bất ổn, những nỗi ám ảnh cũ lại ập về.

Bà ta muốn chạy trốn, nhưng không thể trốn đi đâu.

Đây là trang viện của phủ Định Tây hầu, từ viên trang đầu đến đám tá điền đều là người của họ Lục.

“Biểu cô nương… nô tỳ…” Lý ma ma siết chặt đôi tay run rẩy, giọng nói nghèn nghẹn:
“Ngài và cô phu nhân đã hứa… sẽ tha cho nô tỳ…”

A Vi thản nhiên đáp:
“Đúng vậy, nên ngươi vẫn còn sống.”
Rồi nàng cúi đầu, giọng nói lạnh như băng:
“Nhưng nếu muốn sống cho ra sống, thì ngươi còn phải cố gắng hơn nữa.”

“Trợ Trụ vi ngược suốt bao nhiêu năm, ngươi thật sự nghĩ rằng chỉ cần khai ra chút sự thật khi đường cùng là có thể chuộc hết tội lỗi sao?

Trên đời này nào có chuyện dễ dàng đến thế!

Tằng Thị không đáng chết sao?

Hai mạng người! Một kẻ là cử nhân đầy tiền đồ sắp dự khoa cử, một người là hầu phu nhân danh giá, con đàn cháu đống.

Họ đã làm gì sai?

Người này chỉ vì đính hôn nhầm với loài sói dữ, không chỉ bị hại đến mất mạng mà cả gia tộc họ Tằng cũng bị kéo xuống hố sâu. Huynh trưởng lầm đường lạc lối, phụ thân mất quan tước, danh vọng tan tành. Hai ba thế hệ vất vả mới nuôi dạy được một vị tiến sĩ, chỉ vì lòng dạ đen tối của Tằng Thị mà hủy hoại trong chớp mắt.

Người kia kết giao sai người, ngoại tổ mẫu ta vốn lương thiện, hiền hòa, chỉ vì Tằng Thị ghen ghét những gì bà có mà ra tay đầu độc, thậm chí còn chiếm luôn vị trí của bà ấy. Hậu quả là mẫu thân và cữu cữu ta phải chịu cảnh mồ côi từ bé, danh tiếng mẫu thân bị hủy hoại suốt mấy chục năm trời, phải gánh chịu biết bao nỗi oan ức không đáng có!

Từ đầu đến cuối, họ có tội tình gì chứ? Gia đình họ có tội tình gì chứ?!

Tất cả đều là do Tằng Thị gây ra! Bà ta đáng chết!

Giọng nói của A Vi càng lúc càng kích động, đôi mắt đỏ ngầu, tay chỉ thẳng vào Lý ma ma đang ngồi co ro, khuôn mặt bà ta tái nhợt như tờ giấy, trái tim đập loạn, cổ họng nghẹn ứ không thốt nổi lời nào.

“Ngươi là ma ma thân cận của Tằng Thị, từ khi bà ta còn chưa nhúng tay vào tội ác đã đi theo hầu hạ. Nhưng ngươi có từng ngăn cản bà ta không?

Không!

Nếu ngươi từng ngăn cản, làm sao có thể trở thành tâm phúc của bà ta?

Là ngươi không muốn, hay không thể? Ta thấy phần lớn là không thể! Làm nô tài, muốn có tiền đồ thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh mà thôi.

Nhìn xem, Tằng Thị cũng hại ngươi rồi!

Hại ngươi phải chôn chặt bí mật suốt bao nhiêu năm, hại ngươi sống trong thấp thỏm bất an, hại ngươi đêm đêm mất ngủ, hại ngươi không chịu nổi cảm giác phản bội chủ nhân, lương tâm cắn rứt.

Còn bà ta thì sao? Bà ta vẫn đề phòng ngươi như cũ đấy!

Những toan tính thâm sâu, những bí mật của bà ta, ngươi biết được bao nhiêu?

Nếu ngươi thực sự biết, nói cho ta từ lâu rồi, đâu cần phải dằng co với Tằng Thị làm gì?

Ngươi tự nói xem, Tằng Thị có đáng chết không? Cả nhà họ Tằng có đáng chết không?

Lý ma ma, năm đó nếu không phải Tằng gia mua ngươi, nếu không phải ngươi hầu hạ Tằng Thị, thì cuộc đời ngươi bây giờ sẽ ra sao?

Ngươi bị bà ta lôi kéo vào vũng bùn này, nhưng suốt bao năm qua, ngươi cũng là đồng lõa của bà ta.

Ta đã cho ngươi cơ hội để sống.

Nhưng nếu ngươi muốn sống tốt, ngươi biết mình phải làm gì.”

Cả người Lý ma ma run rẩy như chiếc lá trong gió, hai tay siết chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt đến bật máu.

A Vi quay người bước đi, khi ngang qua bà ta thì dừng lại, đặt tay lên vai bà ta, nhấn mạnh từng chữ:
Đừng chậm chạp nữa. Ngươi cũng không muốn ở lại đây để lo hậu sự cho Tằng Thị đâu, đúng không?

Cánh cửa bật mở, gió lạnh buốt ùa vào.

Rồi cánh cửa nhanh chóng khép lại, nhưng cái lạnh thấu xương ấy vẫn chưa tan biến.

Lý ma ma ngồi thụp xuống, ôm mặt bật khóc nức nở.

Bà ta khóc rất đau đớn, miệng há to nhưng tiếng nức nở lại nghẹn nơi cổ họng, yếu ớt đến mức chỉ mình bà ta nghe được.

Tại sao lại hại ta…

Phải hầu hạ một chủ nhân như vậy, ta đâu có lựa chọn…

Kẻ giết người là bà ta, ta có thể làm gì chứ? Ta cũng là nạn nhân mà…


Giữa trưa, trời quang đãng.

Cỗ xe ngựa lại quay về thành.

Lục Niệm tựa sát vào A Vi, thở dài:
“Tiếc thật, hôm nay không đâm được Tằng Thị thêm vài nhát.”

Rồi sẽ có ngày thôi,” A Vi bình thản đáp.

“Tằng Thị cứ tưởng ta tới để gây sự với bà ta.” Lục Niệm cười khẩy, rồi hỏi:
“Còn mụ ma ma ấy thì sao rồi?”

“Xem bộ dạng đó thì chắc không chịu nổi thêm vài ngày nữa đâu.” A Vi nắm lấy tay Lục Niệm, nhẹ nhàng nói:
Nếu Tằng Thị không chịu cắn Tằng Thái Bảo giúp chúng ta, vậy thì cứ để bà ta bị cắn trước đã. Khi bị cắn đến mức đau đớn, khi nếm trải sợ hãi, bà ta sẽ tự biết phải nhảy ra thôi.

Cứ chờ thêm một chút nữa, giống như hầm canh xương vậy—đủ thời gian, đủ lửa, nồi canh mới ngon ngọt.”

Chuẩn đấy,” Lục Niệm vuốt ve lưỡi dao găm, ánh mắt lóe lên sự sắc lạnh:
Hầm nhừ rồi, chỉ cần một nhát dao là chặt được cả khúc thịt!


Ở một nơi khác.

Tằng Thị xoay người trên giường, cố nhắm mắt ngủ, nhưng trán nhăn lại, hơi thở nặng nề.

Lý ma ma ngồi co ro ở góc phòng, ánh mắt trống rỗng, gương mặt như mất hồn.

Căn phòng dường như không khác gì so với trước khi Lục Niệm và A Vi rời đi. Nhưng chỉ cần quan sát kỹ sẽ nhận ra những thay đổi tinh tế.

Tằng Thị không còn giữ được vẻ điềm tĩnh, trong lòng như có lửa đốt.

Còn Lý ma ma không chỉ là thất thần mà là đang chìm trong sự bất an và sợ hãi tột độ.

Sự căng thẳng ấy kéo dài đến tận đêm khuya.

Tằng Thị vì tức giận mà không ăn trưa, đến tối lại kén chọn đủ kiểu: món này nhạt nhẽo, món kia có mùi khó chịu. Rõ ràng là cố tình trút giận lên đầu Lý ma ma vì trước đó bà ta đã “biến mất” cùng A Vi.

Trên mặt bàn toàn là vết dao cắm, sao không biết thay cái khác đi?” Tằng Thị lạnh lùng quát.
Trước kia làm việc còn đâu ra đấy, bây giờ ngay cả chuyện nhỏ cũng không lo nổi. Đúng là lòng dạ đã không còn ở đây nữa, không biết phải nghe lời ai nữa rồi… A!

Rầm!

Tiếng động lớn vang lên.

Cái bàn ăn bị Lý ma ma bất ngờ lật ngược, bát đĩa vỡ vụn, canh nóng đổ tràn khắp sàn nhà.

Tằng Thị chết lặng, kinh ngạc nhìn Lý ma ma đang đứng thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu như máu, ánh nhìn sắc lẹm đâm thẳng vào tim bà ta.

Ngươi đã không còn đường sống,” Lý ma ma gào lên, giọng run rẩy vì phẫn uất.
Tại sao không để lại cho ta một con đường sống?

Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!

Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom

Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!

Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: lechamad@gmail.com

Momo: 0946821468

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top