Câu Trần Đại Đế chăm chú nhìn hắn, tựa như mãnh hổ muốn từ thần sắc hắn mà nhìn thấu rốt cuộc hắn đang nói lời chân thực hay chỉ toàn là dối trá. Thế nhưng, y phát hiện việc này so với một trận đại chiến cùng Đại Thiên Tôn còn khó khăn hơn nhiều.
Trần Thực chỉ là trong khoảnh khắc hơi lộ vẻ bối rối, nhưng sau khi thốt lời dối trá thì lại trở nên bình thản như thường, tựa như sấm sét giáng xuống mà vẫn không hề sợ hãi.
Mặc cho Câu Trần Đại Đế có bản lĩnh thông thiên triệt địa, vẫn không thể nào nhìn thấu được hắn là đang bịa chuyện khéo léo hay thật lòng đối đãi người khác.
“Trần Thiên Vương nói rất hay.”
Câu Trần Đại Đế vỗ tay cười lớn: “Nói rất hay! Trẫm chính là thích loại người như ngươi, tính cách thẳng thắn, không giấu giếm! Ngọc Đế lão nhi, ngu xuẩn vô năng, nắm giữ Thiên Đình ba trăm sáu mươi ngàn năm, khiến cho thiên hạ u ám, sinh linh đồ thán, phi thăng đã thành vọng tưởng, Tiên Nhân chịu đủ dày vò! Trẫm đã sớm nhìn không thuận mắt. Từ nay về sau, ngươi và ta sẽ cùng nhau tạo phản Ngọc Đế lão nhi!”
Trần Thực thuận theo lời tán thưởng, nâng chén nói: “Bệ hạ nói lời vang dội, thật khiến người tâm thần chấn động, nên cạn một chén lớn!”
…
Hai người nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Trần Thực đặt chén rượu xuống, thẳng thắn nói: “Ta đối với Ngọc Đế lão nhi cũng đã sớm sinh lòng bất mãn, sớm đã muốn xông lên Thiên Đình, lật đổ lão ta, đoạt lấy ngôi vị. Chỉ tiếc tu vi không đủ, có chí mà vô lực. Hôm nay gặp được bệ hạ, quả thật là mây tan trăng tỏ!”
Câu Trần Đại Đế đột nhiên đổi giọng, cười lạnh nói: “Trần Thiên Vương càng nói càng quá trớn. Trẫm thân là một trong Tứ Ngự Thiên Đình, dưới một người, trên vô số Thần Tiên, nếu cùng ngươi làm phản nghịch, dù có chiến thắng Thiên Đình, Tam Thanh cảnh có thể phong trẫm làm gì, mới có thể khiến địa vị của ta siêu việt Tứ Ngự? Nếu không có địa vị tương xứng, trẫm vì sao phải phản?”
Trong lòng Trần Thực khẽ động, dò hỏi: “Bệ hạ chẳng phải vừa mới nói mình là nội gian do Tam Thanh cài vào Thiên Đình sao? Quân vô hí ngôn…”
Sắc mặt Câu Trần Đại Đế trầm xuống, điềm nhiên nói: “Trẫm đích thực là nội gian. Thế nhưng Tam Thanh đã sớm rời đi, tung tích không rõ, hiện tại còn ai dám nói trẫm là nội gian? Trẫm chính là Câu Trần Đại Đế, một trong Tứ Ngự, trên ức vạn Tiên Thần, chỉ dưới Đại Thiên Tôn. Quyền thế của trẫm cao quý biết bao? Nếu ta làm nội gian, Tam Thanh cảnh cùng Tiên Đình có thể cho ta cái quyền thế gì? Có thể phong trẫm làm Đại Thiên Tôn chăng? Không thể, vậy thì trẫm không có lý do gì để phản!”
“Bệ hạ, thần vừa rồi chỉ là cùng ngài đùa giỡn mà thôi!”
Trần Thực mặt không đổi sắc, cười ha ha nói: “Thực không dám giấu, ta cũng là điệp trung điệp, gian trong gian! Ta vốn là một Kim Tiên áo vải, được Đại Thiên Tôn xem trọng, coi là thần tướng ném cổ, phong làm Đại Nguyên Soái binh mã thiên hạ, lại ban cho danh hiệu Thiên Vương. Với tu vi của ta, tại Tam Thanh cảnh còn không bằng đệ tử đời thứ năm, đời thứ sáu, tại Tiên Đình lại có thể ngồi vào vị trí Đại Nguyên Soái binh mã thiên hạ sao? Không thể nào. Nếu không có khả năng, ta vì sao phải phản? Phản Thiên Đình, ta chẳng thu được lợi lộc gì cả!”
Sắc mặt Câu Trần Đại Đế âm tình bất định, lẩm bẩm: “Nhưng trẫm nhất định phải phản…”
…
Trần Thực đang định nhấc bầu rượu rót thêm, nghe vậy suýt chút nữa bóp nát cả vò rượu.
“Chiến Phạt Thương kết thúc, Khương Thái Công phong thần, định ra thần vị thiên hạ, từ đó Thiên Đình của Đại Thiên Tôn mới có quy mô. Hắn là Hoàng Thiên, người có địa vị tương đương là Hậu Thổ Hoàng Địa Chỉ, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa là được, cũng không kém hắn là bao. Hoàng Thiên Hậu Thổ, vốn là tín ngưỡng bản nguyên của thiên địa, hương hỏa thịnh vượng.”
Câu Trần Đại Đế nét mặt càng thêm trầm, giọng trầm thấp: “Tam Thanh không muốn thế lực của bọn họ quá lớn, nên chia cắt quyền lực ấy. Vậy là lập ra Ngũ Lão làm ngũ phương Thiên Đế, lại lập Thiên Địa Thủy Tam Quan Đại Đế, Thần Tiêu Cửu Thần Đại Đế, Thiên Địa Nhân Tam Hoàng cùng các thần chỉ khác, chia sẻ quyền lực của Hoàng Thiên và Hậu Thổ.”
Y chậm rãi uống rượu, rượu trong chén uống cạn, lại chậm rãi xoay chén, như thể đang thưởng thức hoa điểu đồ trên vách chén.
“Chính là vào thời điểm đó, ta bị an bài tiến vào Thiên Đình. Trận chiến Phạt Thương khiến vô số đệ tử Tam Thanh tử thương, ta may mắn còn sống, bởi vì là hoàng thất Đại Chu nên được chọn làm người bảo hộ cho Đại Chu suốt hơn tám vạn năm. Khi ấy cũng giống hiện tại, trọng xuất thân.”
Y liếc nhìn Trần Thực, nói: “Ví như ngươi, ngươi là thái tử Hậu Thổ Hoàng Địa Chỉ, nên mới được phong làm Thiên Vương.”
Trần Thực rất muốn phản bác, nhưng trong Thiên Đình, Tiên Nhân có tu vi và thực lực ngang hắn thì nhiều vô số, thế mà bọn họ không ai ngồi được vào vị trí Thiên Vương, duy chỉ có hắn được đảm nhiệm, hiển nhiên không chỉ nhờ vào năng lực xuất chúng, mà thân phận thái tử Hậu Thổ mới là vốn liếng trọng yếu nhất.
“Khi đó Nhị Lang Chân Quân kiêu ngạo bất tuân, chỉ có thể đi Quán Giang Khẩu làm Thủy Quan, Tam Thái Tử dã tính khó thuần, chỉ đành đến Thiên Đàn, Địa Đàn, Hải Đàn làm tiền quân, quét dọn cho kẻ khác, ăn thừa cơm lạnh. Ta dù sao địa vị cũng vượt xa bọn người xuất thân quê mùa kia, điểm xuất phát đã cao hơn họ rất nhiều.”
Câu Trần Đại Đế chậm rãi nói: “Ta được toàn bộ Đại Chu cung phụng, tuy thân là Tiên, nhưng hương hỏa vô biên, vượt xa chư thần Thiên Đình, sớm hơn bọn họ một bước trở thành Đại Chu Đạo Thần. Tam Thanh cần người chế ước Đại Thiên Tôn, vậy nên mới lập ra Tứ Ngự, Hậu Thổ có một, Trường Sinh Đại Đế có một, thì còn cần sắp đặt thêm hai người.”
Y tự tay rót rượu cho Trần Thực, nói: “Đại ca ta là Bá Áp Khảo, từng bị người nhà Thương chém thành thịt vụn, chế thành bánh thịt ăn. Đến khi phong thần, hắn được phong làm Tử Vi Đại Đế trong Tứ Ngự. Hắn cũng thừa hưởng hương hỏa Đại Chu, thần lực cực mạnh. Nhưng dù sao cũng là thần, khó tránh khỏi cùng phe với Đại Thiên Tôn. Tam Thanh chỉ cần an bài một vị Tiên Nhân tiến vào Tứ Ngự, vị Tiên Nhân ấy còn phải là thần chỉ.”
“Người cuối cùng của Tứ Ngự, chỉ có thể là ta. Ta tuy là Đạo Thần, nhưng cũng là Tiên Nhân, có hương hỏa Đại Chu làm hậu thuẫn, lại là đệ tử chưởng giáo đời sau của Thượng Thanh cảnh, chính là quân cờ hoàn mỹ nhất.”
Y đặt chén rượu xuống, ánh mắt sắc bén như kiếm, nhìn chằm chằm Trần Thực, thần sắc nghiêm nghị, mang theo sát khí lạnh lẽo.
“Ta là Tiên Nhân, lại là quân cờ của Tam Thanh, sao có thể phản bội tộc loại Tiên Nhân, đi ủng hộ chính sách tàn bạo của Đại Thiên Tôn? Cho nên, ta khoanh tay đứng nhìn Thiên Thị Viên bạo phát, Tiên Nhân nổi loạn, đánh chiếm vài tỉnh thuộc Nhân Tông, khiến thế lực Tiên Nhân lớn mạnh. Trần Thiên Vương ngươi chính là ưng khuyển của Đại Thiên Tôn, đi vào Thiên Thị Viên của ta, toan tính âm thầm hành binh trong chiến dịch phạt thần chỉ, ngươi nói trẫm có nên tru sát ngươi không?!”
Thanh âm của y lạnh lẽo, sát khí dâng trào: “Ngươi đã phá hỏng đại sự của ta, hôm nay khó thoát khỏi kiếp nạn! Chén này chính là rượu chặt đầu của ngươi, uống xong liền lấy mạng!”
Trần Thực trợn mắt há miệng, sau hồi lâu mới dè dặt nói: “Bệ hạ chưa biết, tuy ta được Đại Thiên Tôn coi trọng, nhưng dù sao cũng là đệ tử của Tiên Đế Chí Tôn. Bệ hạ hẳn đã nghe qua, ta cùng Phạm Tiêu thân thiết, câu kết làm càn, không được trong sạch…”
“Thế nhưng, Tam Thanh dù sao cũng đã rời đi.”
Câu Trần Đại Đế thở dài, lẩm bẩm: “Hai mươi vạn năm trước bọn họ đã rời khỏi Địa Tiên giới cùng Huyền Hoàng Hải, đi vào bóng tối. Hai mươi vạn năm qua, Đại Thiên Tôn không hề ra tay với ta, cũng không đổi đi ta, càng không để ta ngoài ý muốn bỏ mạng. Ta làm nội gian của Tam Thanh đã quá lâu, rất ít người biết đến thân phận này. Thần Đạo tu vi của ta thậm chí đã vượt qua Tiên Đạo, trông giống như một tôn Thần, chứ không còn là Tiên Nhân nữa. Đại Thiên Tôn chí tại thiên hạ, chỉ cần ta không phản, hắn sẽ không động đến ta.”
Sắc mặt Trần Thực nghiêm nghị: “Đại Thiên Tôn đối với ta cũng không tệ. Trần mỗ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là nghĩa sĩ, bởi cái gọi là sĩ tử chết vì tri kỷ, nên ta một lòng trung thành với Đại Thiên Tôn, trước sau không đổi!”
“Nhưng Đại Thiên Tôn không hề có phần thắng.”
Câu Trần Đại Đế ngắt lời hắn, lạnh nhạt nói: “Phong Thần Bảng vẫn được phụng thờ tại Tam Thanh cảnh, Thiên Xu Thượng Tướng Khương Thái Công đến nay vẫn cầm trong tay Đả Thần Tiên. Toàn bộ Thiên Đình, chín phần mười thần chỉ đều do hắn nắm giữ, lấy gì mà đấu với Tam Thanh cảnh? Huống hồ còn có Tây Thiên, còn có Tiên Đình. Dù Thiên Đình có Tam Quan, Tứ Ngự, Ngũ Lão, Cửu Thần cùng các thần chỉ cổ xưa tọa trấn, cũng không thể chống lại Tiên Nhân, sớm muộn cũng sẽ bị Tiên Đình thay thế. Nếu ta cứ mãi phụ thuộc Đại Thiên Tôn, thành phản đồ của Tam Thanh cảnh, tất nhiên sẽ bị thanh trừng. Cho nên, tuy Đại Thiên Tôn chí tại thiên hạ, nhưng quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, ta chỉ đành phụ lòng hắn vậy.”
Trần Thực im lặng không nói, quả thực không thể dò thấu tâm tư vị Đại Đế này.
Giờ khắc này, hắn nhìn ra được một chút — Câu Trần Đại Đế không phải cố tình gây khó dễ với hắn, mà là trong lòng y đang giằng xé dữ dội, giữa thiên đạo và nhân tình, giữa phản hay không phản, y không biết phải xử trí thế nào.
Về phần có giết hắn hay không, phải xem quyết định cuối cùng của Câu Trần Đại Đế ngả về phe nào.
Nếu đứng về phía Thiên Đình — Trần Thực sống.
Nếu đứng về phía Tiên Đình — Trần Thực chết.
“… Thế nhưng, Tam Thanh cảnh cùng Tiên Đình, thật sự là chính đạo sao?”
Câu Trần Đại Đế thoáng lộ vẻ mờ mịt, tự giễu cười một tiếng, thanh âm trầm thấp:
“Lật đổ Thiên Đình, Tiên Đình liệu có thể làm được tốt hơn sao? Không thể. Ngược lại, chỉ sợ càng thêm hỗn loạn! Ta thân là Câu Trần, vai gánh trọng trách của Thần, lẽ ra phải ngăn cản thế đạo sa đọa. Đó mới là chính đạo. Phạt Thương năm xưa, chẳng phải cũng vì chính đạo mà chiến sao…”
“Bệ hạ, chén rượu chặt đầu này, thần xin miễn. Nếu không còn chuyện gì khác, thần xin cáo lui.”
Trần Thực đứng dậy, đi về phía chưởng quầy tửu quán thanh toán rượu, rồi quay đầu lại nói:
“Bệ hạ, bữa rượu hôm nay thần xin kính trước. Thần còn có công vụ phải xử lý, không dám quấy rầy nữa. Xin dừng bước, dừng bước.”
Trần Thực rời khỏi tửu quán, đang định cất bước đi xa, bỗng nhiên trong lòng có cảm ứng, quay đầu nhìn lại, liền thấy Câu Trần Đại Đế cũng đã rời quán rượu, lặng lẽ đi theo sau lưng hắn.
“Vị Đại Đế này, chính là Tác Mệnh Vô Thường a!”
Trần Thực thầm kêu một tiếng không ổn — Câu Trần Đại Đế hiện tại đang giãy giụa trong nội tâm, tựa như cũng đang đấu tranh giữa việc giết hắn hay tha cho hắn. Bị một tồn tại như vậy để mắt tới, tuyệt không phải chuyện tốt.
“Ta còn phải bình định sự vụ, nếu không thật khó mà ăn nói với Đại Thiên Tôn.”
Dịch và biên tập bởi Rừng Truyện!!!
Trần Thực trấn định tâm thần, lập tức phi thân rời đi.
Câu Trần Đại Đế lặng lẽ bám theo phía sau, từ đầu đến cuối vẫn không cách Trần Thực quá xa.
Trần Thực hiểu rõ với tu vi của mình, rất khó có thể cắt đuôi hắn, vì thế liền dứt bỏ ý niệm này, thầm nghĩ: “Đại Thiên Tôn sai ta đến Ngô Việt tỉnh để bình định, đường đi tất nhiên phải xuyên qua Thiên Thị viên, chẳng lẽ là muốn mượn tay Câu Trần ra tay diệt trừ ta, khiến ta triệt để trở thành Thiên Đạo Thần Nhân?”
Kế sách này kỳ thực hoàn mỹ, bởi nếu Câu Trần giết Trần Thực, cũng sẽ bị coi là phản tặc, Đại Thiên Tôn nhân đó tiêu diệt gian tế Tam Thanh cảnh là Câu Trần Đại Đế, cũng trở thành thuận lý thành chương, không chút sơ hở hay chỉ trích nào.
Chỉ là đối với Trần Thực mà nói, cảm giác sinh mệnh như treo trên sợi tóc thật sự không dễ chịu chút nào.
Nói ra cũng kỳ lạ, Trần Thực tìm kiếm tại Ngô Việt tỉnh hồi lâu, lại không hề phát hiện ra Tiên Nhân tạo phản làm loạn, thậm chí ngay cả một vị thần chỉ cũng không gặp được.
“Không phải nói nơi này có phản loạn sao? Phản tặc ở đâu?”
Trần Thực nghi hoặc, suy nghĩ hồi lâu, thầm tính toán: “Không bằng đi trước một chuyến đến Ngô Việt tỉnh phủ. Tiên Nhân tạo phản, mục tiêu đầu tiên chắc chắn là Ngô Việt tỉnh Tĩnh Quân, mà Tĩnh Quân gặp phải Tiên Nhân tạo phản, nhất định sẽ điều binh khiển tướng trấn áp. Đến Ngô Việt tỉnh phủ, dẫu không gặp được phản tặc, cũng có thể dò thám được tin tức.”
“Bệ hạ có biết Ngô Việt tỉnh phủ ở đâu không?” Trần Thực vòng trở lại, chặn Câu Trần Đại Đế hỏi.
Sắc mặt Câu Trần Đại Đế âm tình bất định, nội tâm còn đang giằng co kịch liệt, nghe vậy liền tiện tay chỉ hướng. Trần Thực tạ ơn, liền hướng về phía Ngô Việt tỉnh phủ mà đi. Khi sắp tới nơi, Câu Trần Đại Đế đột nhiên có cảm ứng, há miệng định gọi Trần Thực, nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn không lên tiếng.
Thân hình hắn biến hóa, mỏ chim, hai cánh, gương mặt như Lôi Công dần dần thu liễm, hóa thành một nam tử có tướng mạo đường đường, chừng ba mươi tuổi.
Trần Thực thoáng phát giác, quay đầu nhìn lại, thấy Câu Trần Đại Đế đã hóa thành hình người, trong lòng hơi kinh ngạc nhưng cũng không để tâm, tiếp tục tiến về Ngô Việt tỉnh phủ.
Trần Thực đi đến trước cửa phủ, hướng về Thủ Môn Thần nói: “Ta là Đại nguyên soái binh mã Thiên Hạ, Trần Thực Trần Thiên Vương, mau đi thông báo Ngô Việt Tĩnh Quân.”
Thần giữ cửa nghe vậy, lập tức nghiêm trang trong lòng, vội vàng vào phủ thông báo. Chẳng bao lâu sau, một vị lão giả thân hình cao lớn, đầu đội quan cao bước nhanh ra, từ xa đã cười nói: “Trần Thiên Vương giá lâm từ xa, Cơ mỗ không kịp nghênh đón, mong lượng thứ!”
Trần Thực đánh giá lão giả này, thấy bên hông đeo kiếm, sau lưng mang ngô câu, vừa có khí khái quốc chủ, lại có uy nghiêm của thần chỉ.
“Người không biết không có tội. Cô lần này đến gấp gáp, chưa kịp sai người thông báo trước, làm phiền Tĩnh Quân rồi.”
Sau vài câu khách sáo, Ngô Việt Tĩnh Quân vội mời vào: “Thiên Vương, mời vào hàn xá đàm đạo, tránh để chậm trễ chính sự.”
Trần Thực theo hắn tiến vào Ngô Việt tỉnh phủ, phía sau hai vị môn thần mỗi người nhấc ngang trường kích, chắn trước mặt Câu Trần Đại Đế.
Câu Trần Đại Đế nói: “Tiểu nhân là tùy tùng của Thiên Vương. Thiên Vương, Thiên Vương!”
Trần Thực quay đầu nhìn thoáng qua, nói: “Là người đi cùng ta.”
Ngô Việt Tĩnh Quân phất tay, môn thần lập tức thu hồi trường kích, để Câu Trần Đại Đế nhập phủ.
Ngô Việt Tĩnh Quân vừa dẫn đường vừa cười nói: “Thiên Vương những ngày qua đi qua Thiên Thị viên, một đường bình định, bất luận là Tiên hay Thần đều bị chấn nhiếp, hàng phục, không thể không bó tay chịu trói, chấn động đương thời. Cơ mỗ nghe việc này, liền mong ngóng Thiên Vương sớm đến, để giúp ta một phen thanh trừ loạn đảng trong Ngô Việt tỉnh.”
Vừa nói vừa cười ha ha. Trần Thực cũng mỉm cười, trong lúc vô ý thoáng thấy một vị tiên tử đứng đối diện trên cầu giữa hồ, thân hình thướt tha, tay áo dài phiêu dật, trong tay cầm một chiếc quạt cung, che đôi mắt, hướng về phía này nhìn lại.
Hai bên nàng có cung nữ hầu hạ, đều là giai nhân, nhưng so với tiên tử kia thì không có vẻ kinh diễm như vậy.
Quạt cung tiên tử cầm làm từ sa mỏng dệt thành, nhìn xuyên qua lớp vải mơ hồ thấy được dung nhan, quả nhiên là da trắng hơn tuyết, ngũ quan thanh tú mê người.
Trần Thực nhìn kỹ, Ngô Việt Tĩnh Quân cười nói: “Vị kia là Tây Tử, chính là nội tử của Cơ mỗ.”
“Tây Tử là Tiên Nhân?” Trần Thực kinh ngạc hỏi.
Ngô Việt Tĩnh Quân cười đáp: “Cơ mỗ chiến bại, thân tử đạo tiêu, nhưng nội tử thành tiên, phi thăng Địa Tiên giới.”
Trần Thực thu hồi ánh mắt, khen ngợi: “Tôn phu nhân quả thật dung mạo tuyệt trần.”
Hai người tiếp tục tiến bước, đi thêm mấy bước nữa, liền gặp ba năm vị Tiên Nhân đang đứng trong hoa viên ngắm hoa, thấy Trần Thực đi qua, liền đồng loạt quay mắt nhìn.
Trần Thực mỉm cười hỏi: “Vị này là hiền huynh nào vậy?”
“À, là mấy kẻ hậu nhân không nên thân của ta. Ta chiến bại thân vong, bọn họ ngược lại lại đắc đạo thành tiên, phi thăng rồi.”
Ngô Việt Tĩnh Quân giơ tay nói: “Thiên Vương, mời đi bên này.”
Trần Thực thu ánh mắt, nói: “Hậu nhân của Tĩnh Quân, tu vi không cạn. Nay đã là Kim Tiên viên mãn rồi chứ? Ta thấy tu vi bọn họ cực kỳ hùng hậu, thông thường truyền thừa rất khó đạt được pháp lực như vậy, không biết bọn họ theo ai tu học?”
Ngô Việt Tĩnh Quân cười đáp: “Thiên Vương quả nhiên mắt sáng như đuốc. Mấy kẻ hậu nhân của ta tuy không nên thân, nhưng sư phụ lại là cao nhân. Đều bái nhập Ngọc Thanh Thiên Thanh Phong Sơn Tử Dương động, làm môn hạ Tân Tiên Quân.”
“Danh sư xuất cao đồ.”
Trần Thực nhẹ gật đầu, theo hắn tiếp tục bước đi, nói: “Tân Tiên Quân dạy dỗ đệ tử xuất chúng như vậy, thật muốn gặp một lần vị cao nhân ấy.”
Ngô Việt Tĩnh Quân mừng rỡ nói: “Vừa hay, không phải đây sao? Tân Tiên Quân hiện đang ở trong phủ ta! Ta đang định dẫn Thiên Vương đi gặp.”
Ánh mắt Trần Thực chớp động, cảm nhận phía trước có một cỗ khí tức vô cùng cường đại áp xuống, hắn đón khí tức ấy mà nhìn, thấy một vị Kim Tiên đứng trên lầu các phía trước. Tuy là Kim Tiên, nhưng khí chất lại khác biệt với những Kim Tiên khác.
Một thân vận Tiên Thiên Nhất Khí, luyện thành Đỉnh Thượng Tam Hoa, lĩnh ngộ Ngũ Khí Triều Nguyên, gọi là Thái Ấu.
Kim Tiên và Thái Ất Kim Tiên, khác nhau chính ở điểm này.
“Thiên Vương, vị này chính là Tân Tiên Quân.” Ngô Việt Tĩnh Quân giới thiệu.
Vừa dứt lời, liền thấy sau lưng Tân Tiên Quân có thêm mấy vị Tiên Nhân bước ra, mỗi người khí tức không hề yếu hơn Tân Tiên Quân!
Trong Ngô Việt tỉnh phủ lại ẩn tàng nhiều Thái Ất Kim Tiên như vậy!
Trần Thực quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy vị hậu nhân của Ngô Việt Tĩnh Quân đã chặn đường lui, trên không trung cũng có vô số thân ảnh cường đại sừng sững, đang quan sát từ trên cao.
“Nghe đại danh Trần Thiên Vương, một đường đi qua Thiên Thị viên càn quét hết thảy, nay gặp mặt, quả là thiếu niên anh hùng.”
Tân Tiên Quân mỉm cười nói, “Đáng tiếc, hôm nay lại là ngày vân lạc của Thiên Vương.”
“Ngọc Đế cẩu khuyển, chết cũng chưa hết tội!” Phía sau Trần Thực truyền tới tiếng một vị Tiên Nhân giận dữ mắng chửi.
Cảm ơn bạn TRAN UYEN NHI donate 100K lần thứ n!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Thạch Trư khai thác đề tài ngày càng lan man. Tây Ngưu Thần Châu đang còn hay ho. Lên map Địa Tiên giới, rồi giờ mang cả phong thần bảng, Tây phương + Tam thanh + Thiên đình vào, hơi loạn và lại na ná truyện Sư huynh A.
Xem đối đáp của Trần Thiên vương với Câu Trần đại đế mà muốn thoát vị đĩa đệm.
Xàm nhỉ, tới Kim tiên là thấy pro lắm rồi. Mà mô tả ông Thái Ất nó ất ơ, lơ ta mơ
Lão Trạch Trư này như tấu hề
Bên này ra chương hơi muộn nhỉ?
Có khi nào Đại Thiên Tôn đứng sau giật dây cả tiên và thần không nhỉ
CHương 726 lỗi rồi ad râu ông này cắm cằm bà kia
Đã sửa nha! Tks!
Bộ này khá hay mà có vẻ ít view nhể, mong là ad vẫn giữ nhịp ra chương mới cho các fan.
tại vì view đi những trang khác rồi đó ban