Chương 400: Chứng cứ sắt đá

Bộ truyện: Tâm can của Hầu gia là một đóa hắc tâm liên

Tác giả: Chiến Tây Dã

Thân thể Triệu Hán Quang từ từ trượt xuống khỏi cột điện, để lại vệt máu loang dài đỏ thẫm, khiến ai nấy rùng mình kinh hãi.

Toàn bộ đại điện chết lặng, không một tiếng động.

Ánh mắt Thẩm Diên Xuyên tối đen, lặng lẽ nhìn cảnh tượng ấy.

Thực ra, trước buổi triều sáng nay, hắn đã mơ hồ đoán được Triệu Hán Quang sẽ hành động. Chỉ là, hắn không ngờ Triệu Quang Hán lại lựa chọn cách quyết liệt như vậy.

“Đưa Triệu đại nhân về đi.”

Giọng nói lạnh nhạt ấy như kéo mọi người trở lại thực tại.

Lý công công dè dặt nhìn Mục Vũ đế, thấy Ngài nhắm mắt lại rồi khoát tay.

“Hậu táng chu toàn.”

Ngay lập tức, thị vệ tiến lên mang thi thể Triệu Hán Quang ra ngoài, chỉ còn vệt máu tươi chói mắt giữa nền điện.

Mục Vũ đế mở mắt lần nữa, trong mắt đã là cơn giận cực lạnh, nhìn chằm chằm vào Từ Kiệt:

“Triệu Hán Quang dùng cái chết để tỏ lòng, tố cáo ngươi mưu hại Hoắc Du Thành. Từ Kiệt! Ngươi còn gì để biện giải!?”

Thân thể Từ Kiệt run cầm cập, chỉ thấy từng luồng hàn khí xông thẳng vào tận xương tủy.

Biện giải ư?

Triệu Hán Quang đã đem đường sống của hắn chặn sạch sẽ!

Huống chi, chuyện hắn và Lý Đạc… quả thật không hề là bịa đặt.

Chuyện đã từng xảy ra, sao có thể che đậy nổi!?

Tiêu Thành Huyên lúc này cũng rối loạn trong lòng.

Triệu Hán Quang vì sao lại đột ngột phản bội? Chẳng lẽ hắn ta đã biết được điều gì? Nhưng nếu thật là vậy, sao đến chết vẫn không khai ra hắn…

Sao mọi việc lại thành ra thế này!?

Ánh mắt Thẩm Diên Xuyên khẽ chuyển, nhàn nhạt liếc về phía Tiêu Thành Huyên.

Người kia chau mày, giả bộ như vô cùng kinh ngạc trước sự việc, bộ dáng vẫn là vẻ ngoài thản nhiên, dửng dưng.

Nhưng đáy mắt thoáng lộ nét hoảng loạn, lộ rõ hắn chẳng hề bình tĩnh như bề ngoài.

Thẩm Diên Xuyên híp mắt, ánh nhìn thoáng hiện ý giễu cợt.

Tiêu Thành Huyên tự cho là kín kẽ, nào ngờ Triệu Hán Quang sớm đã tường tận chân tướng.

Từ lúc hắn ta bị hãm hại, được Tiêu Thành Huyên ra tay “cứu giúp”, rồi từng bước nâng đỡ, trọng dụng… tất cả vốn dĩ đều là bố cục từ tay Tiêu Thành Huyên.

Triệu Hán Quang không muốn tin, nhưng cuối cùng buộc phải thừa nhận.

Hắn ta coi Tiêu Thành Huyên như ân nhân, những năm qua tận tâm tận lực, để rồi khi phát hiện mình bấy lâu chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác — nỗi nhục, nỗi tuyệt vọng ấy, sao chịu nổi?

Thế nên, cuối cùng Triệu Quang Hán chọn con đường này.

Vừa báo được thù, vừa trả xong ân, rồi rũ sạch tất cả, thanh thản ra đi.

Chỉ là… thật đáng tiếc.

Thấy Tiêu Thành Huyên vẫn không mở miệng, trái tim Từ Kiệt đã lạnh đi một nửa.

Từ Kiệt chẳng thể chần chừ thêm, vội vàng kêu oan:

“Bệ hạ minh xét! Vi thần thật sự bị hãm hại! Vi thần cùng Hoắc tướng quân thâm tình sâu nặng, sao có thể hạ thủ tàn độc như vậy!”

Thẩm Diên Xuyên khẽ gật đầu:

“Từ đại nhân nói cũng đúng, đây chính là điều khiến chúng ta thắc mắc. Bất kể thế nào, Hoắc tướng quân và ngươi vốn là đồng hương, lại từng nhiều lần giúp đỡ ngươi. Ân tình như vậy, kẻ khác ắt phải khắc cốt ghi tâm, thề báo đáp trọn đời. Vậy mà Từ đại nhân, ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào, lại có thể dứt khoát phụ nghĩa đến thế?”

Từ Kiệt luống cuống:

“Thế tử điện hạ xin cẩn ngôn! Vi thần chưa từng làm những chuyện đó, sao lại có lời lẽ hồ đồ thế này!”

Thẩm Diên Xuyên bật cười, nụ cười không chạm tới mắt.

“Có làm hay không, Từ đại nhân tự rõ trong lòng. Chỉ là, ta thật không hiểu, ngươi rốt cuộc đã đắc tội thế nào, để một lúc khiến cả Đô sát viện và Quang Lộc Tự đều cùng nhau đứng ra chống lại, thậm chí một người còn lấy cái chết để chỉ rõ tội danh của ngươi?”

“Ngươi—!”

Từ Kiệt ngơ ngác, chỉ thấy lồng ngực nặng như bị đá đè, khó mà thở nổi.

Đến lúc này, Từ Kiệt mới bừng tỉnh: trước mặt vị Thế tử Định Bắc Hầu này, hóa ra hoàn toàn không phải người đơn giản!

Khi còn ở Xương Châu, hắn ta từng nghĩ mình đã nhìn thấu Thẩm Diên Xuyên, chẳng phải đối phương cũng không điều tra được gì sao?

Thế nhưng lúc này, chỉ mấy câu thôi đã đẩy hắn ta xuống vực nghi ngờ, vẫn chính là người ấy!

Thoạt trông ôn hòa nhã nhặn, song—

Từ Kiệt chạm phải đôi mắt đen u tĩnh kia, bỗng nhiên cả người run lên, lạnh buốt từ tim.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

Đến lúc này, hắn ta mới chợt hiểu: chính hắn ta đã nhìn lầm Thẩm Diên Xuyên!

Nhưng tình cảnh đã đến nước này, hắn ta nào còn thời gian để hối tiếc.

Trong đầu lướt qua vô số lời biện giải, song đến khi mở miệng, giọng nói đã trở nên lắp bắp:

“Vi thần… vi thần—cũng không biết Triệu đại nhân vì sao lại vu oan hãm hại vi thần thế này! Còn về bức thư kia, bất quá chỉ là hai phong có chữ viết tương đồng, sao có thể vì thế mà quy tội cho vi thần!?”

Tiêu Thành Huyên ngập ngừng một thoáng rồi mới mở miệng:

“Trên thư quả thật không có lạc khoản, lại khác với bút tích thường ngày của Từ đại nhân. Chỉ e… thật sự cần phải tra xét kỹ lưỡng.”

Trong lòng Từ Kiệt chợt dâng lên một tia hy vọng.

Chỉ cần có người chịu đứng ra nói giúp hắn ta, hắn ta vẫn còn cơ hội—

“Đại nhân không chịu nhận sao?”

protected text

“Chẳng lẽ muốn làm tổn thương lòng của Vân nương?”

Trong đầu Từ Kiệt “ong” một tiếng nổ tung.

Vân nương — chính là kỹ nữ mà nửa năm nay Từ Kiệt sủng ái nhất. Nàng ôn nhu, nhu mì lại có tài tình, khác hẳn hồng nhan nơi phong trần, vì vậy hắn ta hết sức yêu thích.

Hắn ta viết cho nàng bao nhiêu phong thư tình, sao chỉ có một hai lá!

Ngay khoảnh khắc ấy, Từ Kiệt chợt hiểu ra — Thẩm Diên Xuyên khi tới Xương Châu chẳng phải không tra được gì, mà là đã tra được nhược điểm chí mạng!

Phong thư kia… hẳn chính là Thẩm Diên Xuyên trao cho Từ Phượng Trì!

“Còn về bức thư kia.” Thẩm Diên Xuyên khẽ dừng, đưa mắt nhìn Từ Phượng Trì, mày hơi nhướng, “Từ đại nhân đã có thể đưa ra, tất nhiên không phải đồ giả.”

“Thế tử nói rất đúng.”

Trong lòng Từ Phượng Trì khẽ thở dài, nhớ đến sự chấn động khi mình lần đầu nhìn thấy phong thư ấy.

Từ Phượng Trì chỉnh y phục, quỳ thẳng tắp.

“Khởi tấu bệ hạ, vi thần không dám che giấu, bức thư này, kỳ thực là vật do Diệp Tranh lưu lại.”

Lời vừa rơi xuống, đại điện thoáng im lặng, rồi bùng lên một trận xôn xao!

“Diệp Tranh!? Là vị Diệp Tranh nào!?”

“Còn ai khác nữa? Tất nhiên là vị từng ở Hình Bộ đó! Nếu không phải năm xưa vì thay Hoắc Du Thành kêu oan mà gặp chuyện bất trắc, e rằng giờ ông ta đã ngồi trên ghế Thị lang Hình Bộ rồi!”

“Là ông ta thật sao! Nhưng tại sao trong tay ông ta lại có bức thư này của Hoắc Du Thành?”

“Ta nhớ khi ấy chính ông ta phụ trách thẩm tra vụ án này? Chẳng lẽ ngay lúc đó, ông ta đã nắm được manh mối gì rồi?”

Bách quan bàn tán không ngớt.

Từ Kiệt thì hoàn toàn ngây dại.

Chuyện gì thế này!? Sao lại lôi cả Diệp Tranh vào!?

Sắc mặt Mục Vũ đế cứng ngắc, ánh mắt thâm trầm như lưỡi đao:

“Nếu Diệp Tranh quả có bức thư này, sao năm đó không trình lên!?”

Từ Phượng Trì dập đầu thật mạnh:

“Bệ hạ, không phải Diệp Tranh cố ý giấu diếm. Chỉ là… khi đó ông ấy chưa kịp mở ra, nên cũng không biết trong thư viết những gì.”

Mục Vũ đế nhíu chặt mày:

“Ngươi nói sao?”

“A tỷ, tỷ đang nhìn gì thế?”

Diệp Vân Phong đi ngang dưới hành lang, thấy Diệp Sơ Đường đang ngồi bên cửa sổ, trên bàn đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Chiếc hộp đã cũ, viền cạnh bong tróc, chỉ lẻ loi vắt ngang một chiếc khóa đồng.

Nàng tựa hồ đang ngẩn người.

Nghe tiếng gọi, Diệp Sơ Đường khẽ nghiêng đầu.

Diệp Vân Phong trông thấy chiếc hộp, thoáng ngạc nhiên:

“Đây chẳng phải là vật phụ thân để lại năm đó sao? A tỷ không mang nó về Thanh Châu ư?”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

  1. Truyện này ra đều hog ạ, bao nhiêu chương full ạ ?
    Truyện cuốn ghê, đọc cứ sợ tới lúc chưa dịch tập mới

Scroll to Top