Chương 149: Đứng sau lưng ta

Bộ truyện: Tâm can của Hầu gia là một đóa hắc tâm liên

Tác giả: Chiến Tây Dã

protected text

Thẩm Diên Xuyên nghe xong, thong thả mở miệng.

Tiêu Thành Huyên hơi dừng lại, hạ giọng xuống:

“Thế tử nói đúng một nửa. Qua chuyện lần này, e rằng cái ghế của Triệu Hán Quang cũng khó mà giữ được. Tuy hắn trong sạch, nhưng Hàn Diêu là thuộc hạ của hắn, lại vì ghen ghét hắn mà mới sinh chuyện, làm sao có thể phủi sạch trách nhiệm? Theo bản vương thấy, ít nhất cũng phải phán cho hắn một tội trị hạ bất nghiêm. Nếu hắn bị bãi chức, vậy thì vị trí Quang Lộc Tự khanh cũng sẽ bỏ trống.”

Thẩm Diên Xuyên xoay xoay chén trà, thong thả nói:

“Điện hạ nói có lý, không phải không có khả năng ấy. Nhưng… từ một góc độ khác mà xét, hắn lần này coi như chịu oan uổng. Bị giam trong ngục lâu như vậy, tra xét vẫn không phát hiện vấn đề gì, ngược lại càng khiến người ta tin rằng hắn thanh liêm chính trực. Bệ hạ có lẽ sẽ mở một con đường, để hắn khôi phục chức vị, cũng chưa biết chừng.”

Lời này khiến Tiêu Thành Huyên thoáng sững sờ.

“Ý ngươi là… hắn vẫn có hy vọng ở lại chức vị này?”

Thẩm Diên Xuyên không trả lời thẳng:

“Chung quy còn phải xem ý chỉ của Thánh thượng.”

Trong lòng Tiêu Thành Huyên chợt xoẹt qua vô số suy tính.

Hắn vốn định rằng lần này Hàn Diêu cùng Triệu Hán Quang đều sẽ mất chức, nên đã sớm chọn xong người thích hợp, chỉ chờ thời cơ thuận tiện, liền thuận thế bù vào.

Không ngờ tới…

Ánh mắt hắn khẽ lóe.

“Cũng không phải không có khả năng. Nhiều năm qua, Triệu Hán Quang cần mẫn tận tụy, quả thực chưa từng phạm sai lầm lớn, chỉ lần này… Bất quá, nếu Thế tử cũng nghĩ như vậy, phụ hoàng có lẽ thật sự sẽ lưu hắn lại.”

Tiêu Thành Huyên cố ý chau mày, tựa hồ có chút tiếc nuối:

“Nếu đã thế… còn một vị trí Quang Lộc Tự Thiếu khanh cũng được.”

Hàn Diêu thì không thể giữ lại, nhất định phải xử lý sạch sẽ.

Chỉ cần Triệu Hán Quang vẫn là Quang Lộc Tự khanh, hắn lại đưa một người của mình chen vào, trên dưới liền có thể thông suốt.

Nhiều người đều biết Hàn Diêu là người của hắn, nhưng lại rất ít kẻ hay rằng hắn từng có ân tình lớn với Triệu Hán Quang, đối phương từ lâu đã vì hắn mà làm việc.

Vậy nên lúc này, hắn dứt khoát nói thẳng với Thẩm Diên Xuyên, bằng mọi giá cũng phải nhét một tai mắt vào Quang Lộc Tự. Như thế càng không ai nghĩ rằng Triệu Hán Quang mới là con cờ quan trọng nhất trong tay hắn.

Thẩm Diên Xuyên khẽ mỉm cười:

“Việc này với ngài, hẳn không phải khó.”

Nghe thế, Tiêu Thành Huyên liền biết phủ Định Bắc Hầu sẽ không nhúng tay, tám chín phần mười đã chắc chắn.

Hắn liền giãn mày, nâng chén cười nói:

“Vậy thì đa tạ Thế tử.”

Thẩm Diên Xuyên nâng chén trà, vừa định khẽ chạm vào, động tác bỗng ngừng lại.

Tiêu Thành Huyên siết chặt tay cầm chén:

“Thế tử, có chuyện gì sao?”

Sắc mặt Thẩm Diên Xuyên khẽ động, rồi lại trở về bình thường, chén trà đưa ra:

“Không có gì. Chỉ là, chúc mừng Tề Vương điện hạ như ý.”

Tiêu Thành Huyên mỉm cười, ngữ khí ẩn hàm thâm ý:

“Kỳ thực Thế tử hẳn rất rõ điều mà bản vương muốn nhất là gì. Nếu Thế tử chịu đáp ứng, khi ấy bản vương mới thật sự có thể tâm tưởng sự thành.”

Mi mắt Thẩm Diên Xuyên khẽ nâng, trong đôi mắt phượng đen láy yên lặng như mặt hồ không gợn sóng:

“Ồ?”

Tiêu Thành Huyên dừng lại một lát, rốt cuộc mở miệng:

“Cho nên, bản vương muốn hỏi lại một lần cuối: chuyện lần trước, không biết Thế tử đã suy nghĩ thế nào rồi?”

Lời vừa dứt, bốn phía không khí như ngưng đọng.

Mi mắt Thẩm Diên Xuyên khẽ hạ, tựa hồ đang cân nhắc nên đáp thế nào.

Thời khắc trôi qua nặng nề, căng thẳng đến nghẹt thở.

Đúng lúc này! Một tiếng rít lạnh lẽo phá không mà đến!

Xoẹt ——!

Mắt Thẩm Diên Xuyên không gợn sóng, ngón tay thon dài như ngọc xoay chén trà, làm thế chuẩn bị ném ra.

Bất chợt, hắn dường như cảm ứng được gì đó, động tác thoáng khựng lại trong chớp mắt.

Ngay sau đó, một thanh âm quen thuộc, trong trẻo mà kiên quyết, xé gió truyền đến—

“Thế tử, cẩn thận!”

Dịch và biên tập bởi Rừng Truyện!!!

Diệp Sơ Đường men theo bậc thang bước lên, cảnh sắc quanh mình dần dần trùng khớp với hình ảnh trong mộng, khiến lòng cảnh giác của nàng không ngừng dâng cao.

Một tay nàng khẽ nhấc vạt váy, bước chân nhẹ nhàng, không phát ra nửa điểm thanh âm.

Khoảng cách với bát giác lương đình càng lúc càng gần, nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng cao ngất tuấn dật kia, cùng với người thần bí đang ngồi đối diện Thẩm Diên Xuyên.

Đến gần hơn, giọng nói trầm thấp của nam nhân lọt vào tai nàng càng thêm rõ ràng.

Diệp Sơ Đường gần như lập tức đoán ra thân phận của người nọ—nhị hoàng tử Tiêu Thành Huyên!

Dưới bóng cây che phủ, nàng đứng lặng, đôi mày thanh khẽ chau lại.

Sao lại là hắn?

Trong trí nhớ, dường như hai người này chưa từng có giao tình gì quá sâu. Thế nhưng nghe ngữ khí của Tiêu Thành Huyên lúc này, lại như là…

Còn chưa kịp nghĩ kỹ, cảnh tượng từng hiện lên trong mộng nay đã chân thật tái hiện ngay trước mắt!

Vút—xoẹt!

Tiếng xé gió lạnh buốt lao tới, mang theo khí tức nguy hiểm cực hạn, khiến người ta bản năng dựng đứng lông tơ.

Diệp Sơ Đường không hề do dự, lập tức quát khẽ:

“Thế tử cẩn thận!”

—Đã đến đây rồi, người tất nhiên phải cứu!

Gần như đồng thời, Thẩm Diên Xuyên trong đình cũng quay đầu nhìn lại.

Cũng nhờ một cái xoay người ấy, phi tiêu sượt qua bờ vai hắn, phập một tiếng, ghim thẳng vào cột hành lang!

Tiêu Thành Huyên lập tức giật mình kinh hoàng, vừa kinh vừa nộ:

“Người đâu! Mau! Có thích khách!”

Nghe tiếng quát, hộ vệ canh xa xa vội vàng quay lại, lập tức rút kiếm lao tới.

“Điện hạ!”

Vân Thành chậm hơn nửa bước, sau thoáng ngẩn ra cũng vội vã đuổi theo, hướng về phía lương đình.

Vút!

Lại thêm một phi tiêu xé gió mà đến, song lần này phương hướng hoàn toàn khác trước.

—Trong tối rõ ràng không chỉ có một thích khách!

Hôm nay, Tiêu Thành Huyên cố ý chọn chỗ này để gặp Thẩm Diên Xuyên, hành sự kín đáo, nên chỉ mang theo một thị vệ.

Thẩm Diên Xuyên cũng vậy.

Vì thế mà giờ phút này, trong cục diện bất ngờ, bọn họ chỉ có hai người hộ vệ!

Tiêu Thành Huyên rút ngay trường kiếm bên hông chặn trước người, vừa chống đỡ vừa quay đầu nhìn về phía Diệp Sơ Đường, cau mày hỏi dồn:

“Nơi này sao còn có người khác!?”

Nàng từ khi nào tới? Lại đã nghe được bao nhiêu?

Trong lúc, Tiêu Thành Huyên còn trăm mối ngổn ngang, một bóng dáng cao lớn đột nhiên lướt nhanh qua trước mắt hắn.

Thẩm Diên Xuyên không chút do dự lao thẳng về phía Diệp Sơ Đường, giọng nói trầm tĩnh nhưng mang theo uy thế khiến người không thể kháng cự:

“Chuyện này, để sau hỏi cũng không muộn.”

Tiêu Thành Huyên nghẹn lời, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Thẩm Diên Xuyên rời lương đình, chắn ngay trước mặt Diệp Sơ Đường!

Xoẹt xoẹt!

Vài đạo phi tiêu tiếp tục phóng tới, Tiêu Thành Huyên chẳng kịp nghĩ nhiều, buộc phải vung kiếm ngăn chặn.

Hộ vệ của hắn cũng vừa lúc chạy tới, chắn ngang trước mặt, trường kiếm tung hoành, tiếng binh khí va chạm vang lên liên hồi, thanh thúy mà kịch liệt.

Ngay khoảnh khắc Diệp Sơ Đường cất tiếng, nàng đã rõ bản thân chắc chắn sẽ bại lộ. Nhưng khi nhìn nam nhân kia bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, trong đầu nàng không khỏi thoáng qua một ý niệm—

Người này… động tác thật nhanh!

Thẩm Diên Xuyên không biết suy nghĩ trong lòng nàng, vừa định mở miệng, chợt nghe sau lưng gió lạnh vút đến, gương mặt lập tức trầm xuống.

Hắn phản thủ vung kiếm!

“—Đứng sau lưng ta.”

Bóng lưng hắn thẳng tắp, kiên định như tường đồng vách sắt, vững vàng che chở Diệp Sơ Đường, giọng nói trầm thấp mà kiên quyết.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

  1. Truyện này ra đều hog ạ, bao nhiêu chương full ạ ?
    Truyện cuốn ghê, đọc cứ sợ tới lúc chưa dịch tập mới

Scroll to Top