Khi kỳ nghỉ đông vừa đến, ngôi trường vốn náo nhiệt thường ngày cũng trở nên yên tĩnh hẳn.
Lâm Chỉ Dao đã sớm đặt vé xe về nhà. Đoạn Hân Nhiên cũng thu dọn đồ đạc để đoàn tụ cùng mẹ. Cố Thanh Y tất nhiên là về nhà mình, Thẩm Mộ từ lâu đã đến đón cô.
Ban đầu Thẩm Mộ định tiện đường đưa Thẩm Chiêu về, nhưng không ngờ đã có người đến trước anh một bước.
Dưới ký túc xá nữ Đại học Kinh Đô.
Mẫn Dục Hàn mặc một chiếc áo phao dài màu trắng, hai tay đút trong túi, đứng đó với vẻ lạnh nhạt. Thấy Thẩm Mộ đến, khóe môi anh khẽ nhếch.
Thẩm Mộ nhướng mày, không nhịn được trêu:
“Hàn tổng hôm nay rảnh rỗi đến vậy sao?”
“Anh, vì Chiêu Chiêu thì lúc nào em cũng có thời gian.” Mẫn Dục Hàn mỉm cười.
“Bớt dẻo miệng đi, chiêu này chỉ có tác dụng với em gái tôi thôi.” Thẩm Mộ hừ nhẹ.
Mẫn Dục Hàn giải thích, nụ cười càng sâu:
“Anh, em chỉ thế này với mình cô ấy.”
Lời còn chưa dứt, từ cửa ký túc đã vang lên tiếng bước chân.
Cố Thanh Y mặc áo phao dài màu đen, phối cùng áo len trắng và quần jeans, trông gọn gàng, sáng sủa.
Còn Thẩm Chiêu thì được quấn kín như một cái bánh chưng nhỏ, quần dài màu kem kết hợp áo len đỏ, bên ngoài là áo phao đen dày, cổ quàng khăn len màu kem, chân mang đôi bốt lông mềm mại, tóc búi củ tỏi khẽ đung đưa — cả người giống hệt một tiểu tinh linh mùa đông bước ra từ trong tranh.
Mẫn Dục Hàn lập tức tiến lên nhận hành lý trong tay cô. Ngay khi chạm vào bàn tay nhỏ bé kia, anh khẽ nhíu mày, giây sau liền kéo tay cô nhét thẳng vào trong áo khoác của mình:
“Bảo bối, tay lạnh thế này sao không đeo găng? Lỡ bị cóng thì làm sao?”
Thẩm Chiêu mím môi cười:
“Em quên mất.”
Cô quay đầu, ngọt ngào gọi một tiếng:
“Anh trai.”
Thẩm Mộ nhận lấy hành lý của Cố Thanh Y, không chú ý đến hành động của Mẫn Dục Hàn, thuận miệng hỏi:
“Xe em đâu?”
“Xe Chiêu Chiêu đang lái, em tới đón cô ấy, tiện để cô ấy đưa xe về luôn.”
Thẩm Mộ nghe ra ẩn ý trong lời anh, liếc xéo Thẩm Chiêu:
“Tsk, Thẩm Chiêu, em định nghỉ đông mà không về nhà à?”
“Có về chứ, nhưng vài tuần nữa mới về. Bọn em… còn định đi du lịch vài ngày.”
Nói xong, cô hơi chột dạ, nép sát vào Mẫn Dục Hàn. Người đàn ông liền đưa tay ôm cô vào lòng, che chắn cơn gió lạnh cho cô.
Thẩm Mộ chỉ có thể bất lực thở dài:
“Quả nhiên con gái lớn thì không giữ nổi.”
Thẩm Chiêu bĩu môi không vui:
“Anh nói gì thế? Em nào có bảo không về nhà, chỉ là vài hôm nữa thôi mà.”
Thẩm Mộ liếc sang Mẫn Dục Hàn, giọng mang theo ý cảnh cáo:
“Cậu tự biết giữ chừng mực, con bé vẫn chưa tốt nghiệp đâu.”
Mẫn Dục Hàn tất nhiên hiểu rõ hàm ý, gật đầu:
“Vâng, em biết chừng mực.”
“Cậu tốt nhất là phải biết thật. Cậu mà không…” Lời vừa đến miệng, Thẩm Mộ lại nghẹn lại, cuối cùng chỉ có thể thở dài:
“Thôi, hai người tự chú ý.”
Anh lười nói thêm, trước tiên giúp Cố Thanh Y bỏ hành lý lên xe:
“Thanh Y, lên xe trước đi, bên ngoài lạnh quá.”
Cố Thanh Y chợt nhớ xe của Thẩm Chiêu còn ở bãi đậu:
“A Mộ, hay anh đưa Chiêu Chiêu và học trưởng đến bãi xe trước đi, trời lạnh thế này mà phải đi bộ thì hơi xa.”
Từ khi Cố Thanh Y và Thẩm Chiêu thân thiết hơn, cô cũng đổi cách gọi thành “Chiêu Chiêu”.
Nghe vậy, Thẩm Mộ liền mở cửa sau cho Thẩm Chiêu:
“Chiêu Chiêu, lên xe trước đi.”
“Vâng.” Thẩm Chiêu nhìn Mẫn Dục Hàn, để anh dắt mình đến chỗ xe của Thẩm Mộ. Cô ngồi vào ghế sau, anh thì giúp cô cất hành lý vào cốp.
Vừa đặt hành lý xong, Thẩm Mộ liền kéo anh lại, thấp giọng nói:
“Cậu hiểu ý tôi vừa rồi chứ? Tôi không muốn vài tháng nữa đã phải làm bác đâu.”
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Lúc này Thẩm Chiêu đã ngồi lên xe, Thẩm Mộ mới dám nói thẳng. Trước mặt em gái, anh vẫn còn chút e dè.
Mẫn Dục Hàn khựng lại, liếc nhìn anh, rồi vô thức đưa tay chạm sống mũi:
“Anh yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu.”
Anh luôn đặc biệt cẩn trọng trong chuyện này, từng bước đều chuẩn bị chu toàn. Anh hiểu rõ nỗi vất vả và đau đớn khi phụ nữ sinh nở, nên điều quan trọng nhất đối với anh không phải là có con hay không, mà là Thẩm Chiêu có thể bình an, không phải chịu khổ.
Thế nên, về mặt phòng ngừa, anh luôn rất chú ý.
“Được rồi, vậy tôi không nói thêm nữa.”
“Lên xe thôi.”
…
Kỳ nghỉ đông, phần lớn thời gian Mẫn Dục Hàn đều làm việc tại nhà, ở trong căn hộ để bầu bạn cùng Thẩm Chiêu, chỉ thỉnh thoảng mới về công ty họp.
Thẩm Chiêu thì sống nhàn nhã, mỗi ngày đều có thể ngủ đến khi tự tỉnh, vừa mở mắt là đã thấy bữa sáng tinh tươm chuẩn bị sẵn. Khi thích thì đọc sách, không thì xem phim, cuộc sống vô cùng thư thái. Đợi anh làm việc xong, hai người lại ngọt ngào quấn quýt, tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm có này.
Một buổi sáng, Thẩm Chiêu mơ màng trở mình, bên cạnh đã trống không từ lâu. Cô với tay lấy điện thoại trên tủ cạnh giường, mới hơn chín giờ rưỡi.
Trên người cô chỉ mặc chiếc sơ mi trắng của Mẫn Dục Hàn — tối qua sau khi tắm, chính anh dịu dàng khoác lên cho cô.
Thẩm Chiêu chân trần bước ra khỏi giường, đi đến phòng khách, không thấy bóng dáng anh, chỉ thấy bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng phong phú. Cô xoay người đi về phía thư phòng — quả nhiên, Mẫn Dục Hàn hoặc ở phòng khách, hoặc ở thư phòng.
Nghỉ đông này, gần như hai người không rời nhau. Vừa nhìn thấy anh, Thẩm Chiêu lập tức chạy lại, không chút do dự ngồi phịch vào lòng anh.
Mẫn Dục Hàn nhìn động tác thân mật ấy, khóe mắt mang theo ý cười, nhướng mày, bàn tay lớn dịu dàng đỡ lấy hông cô, để cô ngồi vững.
“Hàn tổng, Hàn tổng…” Giọng nói từ máy tính truyền ra, khiến Thẩm Chiêu giật mình — thì ra anh đang họp.
Đôi mắt cô mở to, giống hệt chú thỏ nhỏ bị hoảng sợ. Mẫn Dục Hàn nhìn phản ứng này, trong mắt càng dấy lên ý cười. Anh thản nhiên nói với người trong màn hình:
“Hôm nay đến đây thôi, những việc khác các cậu tự quyết đi.”
Dứt lời, anh mới khép lại màn hình laptop.
Lúc này Thẩm Chiêu mới bắt đầu trách móc:
“Sao anh không nói là đang họp?”
Ánh mắt Mẫn Dục Hàn dịu dàng, nhìn cô:
“Bảo bối, em đâu cho anh cơ hội nói. Anh chỉ nghĩ mở họp video thì vào thư phòng sẽ tiện hơn.”
“Video?” Thẩm Chiêu lập tức không ngồi yên được, “Thế… thế bọn họ không nhìn thấy rồi chứ?”
“Không.” Anh giải thích, “Khi em vừa bước vào, anh đã tắt rồi.”
Nghe vậy cô mới thở phào:
“Anh làm em sợ chết đi được.”
“Anh sao nỡ để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của em?” Sự chiếm hữu trong mắt anh cực mạnh, anh tuyệt không để ai ngoài mình ngắm nhìn vẻ yêu kiều này của cô.
Chỉ cần tinh mắt là biết tối qua họ đã làm gì.
Thẩm Chiêu theo phản xạ kéo chiếc sơ mi trên người, muốn che đi đôi chân thon đang lộ ra, khuôn mặt đỏ bừng.
Mẫn Dục Hàn vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, cúi đầu định hôn, nhưng cô khẽ ngăn lại:
“Em… còn chưa đánh răng.”
“Chưa thì đã sao, chẳng phải chúng ta hôn nhau bao nhiêu lần rồi.” Anh cong môi cười, tiện tay gạt laptop sang một bên, rồi bế cô đặt ngồi trên bàn làm việc.
Thẩm Chiêu thấy tình hình không ổn, giọng run run:
“Anh A Hàn… anh định làm gì thế?”
“Đương nhiên là làm chính sự.” Anh thì thầm, áp sát người, dồn cô vào giữa bàn. Một tay chống vững trên mặt bàn, tay kia giữ chặt gáy cô, hôn xuống.
Chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình trên người cô khiến động tác của anh càng dễ dàng.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Thẩm Chiêu chỉ có thể kiệt sức dựa vào người anh, giọng mềm nhũn:
“Anh A Hàn… đừng nữa.”
Những ngày qua, cô gần như bị anh giày vò đến mệt lả, trong lòng không khỏi thắc mắc — sao thể lực người đàn ông này lại tốt đến vậy.
Mẫn Dục Hàn dịu dàng hôn lên mái tóc cô, khẽ cười:
“Được rồi, không nữa. Chúng ta đi tắm, rồi ăn sáng.”
Anh thuận tay khoác lại chiếc sơ mi ban nãy cho cô, bế cô lên, ôm về phòng ngủ.
Đối với anh, ham muốn với cô dường như chỉ ngày một sâu hơn. Chỉ cần có cô ở bên, anh liền hận không thể đem cô hòa tan vào máu thịt mình, một giây cũng không muốn rời xa.
Cảm ơn bạn TRAN UYEN NHI donate 100k!!! Cảm ơn bạn VO THI CAM HA donate 100k!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.