Cơn gió đầu thu buổi hoàng hôn mang theo chút se lạnh dễ chịu. Cố Thanh Y giẫm lên những chiếc lá vàng lác đác rơi, chậm rãi bước trên con đường rợp bóng cây dẫn về ký túc xá, tâm trạng suốt dọc đường đều rất tốt.
Cô lấy điện thoại ra, chạm nhẹ vào màn hình, mở WeChat vừa thêm không lâu trước đó, rồi ấn vào trang bạn bè của Thẩm Mộ.
Trang bạn bè của anh không có nhiều bài đăng, thưa thớt chỉ vài dòng. Phần lớn là ảnh chụp màn hình trò chơi, xem ra nghiện game cũng không nhẹ.
Chỉ có duy nhất một tấm ảnh chân dung đã ngay lập tức thu hút ánh nhìn của cô. Đó là ảnh chụp chung của Thẩm Mộ và Thẩm Chiêu. Trong ảnh, cả hai mặc đồng phục trung học xanh trắng đã giặt đến bạc màu, đứng sóng vai trên sân thể dục. Ánh nắng trải xuống gương mặt ngập tràn sức sống. Khi đó Thẩm Mộ còn non nớt hơn bây giờ nhiều, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, một tay tự nhiên đặt lên vai em gái Thẩm Chiêu. Còn Thẩm Chiêu thì cười đến cong cả mắt, nghiêng sát vào người anh trai. Dòng chữ kèm theo bức ảnh chỉ vỏn vẹn một câu: 【Nhà ta có nữ nhi mới lớn】.
Cố Thanh Y nhìn tấm ảnh hiển nhiên đã là chuyện mấy năm trước, khóe môi cũng bất giác cong lên. Quả thật Thẩm Mộ rất thương Thẩm Chiêu.
Vừa lật xem trang bạn bè của Thẩm Mộ, cô vừa thong thả đi về ký túc xá.
Thẩm Chiêu thấy Cố Thanh Y về thì lập tức kéo cô ngồi xuống, giả vờ ra vẻ ngây ngô hỏi:
“Thanh Y, cậu đi đâu vậy? Sao giờ mới về?”
Cố Thanh Y vốn cũng không định giấu, vừa đặt chiếc túi vải lên bàn vừa đáp:
“Mình đi ăn cơm với anh cậu.”
Giọng cô bình thản, không nghe ra gợn sóng cảm xúc, tựa như chỉ là một bữa ăn bình thường.
Thẩm Chiêu nghe xong thì trong lòng mừng rỡ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm nhiên:
“À… hai người đi đâu ăn thế?”
Bị ánh mắt dò xét của cô bạn nhìn chằm chằm, Cố Thanh Y khẽ nghiêng mặt sang chỗ khác, giọng mang theo chút tùy ý:
“Thì… đi ăn ở quán mì gần đây thôi.”
Lông mày Thẩm Chiêu lập tức nhíu lại, như nghe thấy chuyện gì khó tin:
“Anh mình mời cậu đi ăn… mì á?”
Cố Thanh Y khẽ lắc đầu, liền giải thích:
“Là mình mời anh ấy, xem như thay cho lời xin lỗi hôm trước.”
“Ồ, ra vậy!” Thẩm Chiêu nghe xong, đôi mày đang cau chặt mới giãn ra đôi chút, “Thế… hai người ăn có vui không?”
Nói rồi, cô vừa cười vừa ghé sát lại, còn khẽ huých nhẹ vào tay bạn.
Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Chiêu, Cố Thanh Y vừa thấy buồn cười lại có phần bất lực:
“Không phải như cậu nghĩ đâu, bọn mình chỉ ăn cơm bình thường, rồi về luôn.”
“Chỉ vậy thôi à?” Nụ cười trên môi Thẩm Chiêu lập tức tắt ngấm, nét mặt hiện rõ vẻ thất vọng.
Cố Thanh Y thấy biểu cảm nhỏ bé ấy thì càng cười sâu hơn:
“Ừ, chỉ vậy thôi.”
“Haizz… thế cũng được.” Thẩm Chiêu thở dài một hơi.
Ngay sau đó, cô liền nhắn tin cho Thẩm Mộ:
【Anh, anh với Thanh Y ăn cơm thế nào rồi?】
【Ăn có vui không?】
Thẩm Mộ nhìn mấy tin nhắn gửi đến, khẽ nhướng mày, một lúc sau mới trả lời:
【Chỉ là một bữa cơm bình thường, vui vẻ gì chứ?】
Thẩm Chiêu hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, lập tức gửi tiếp một câu thẳng thắn hơn:
【Trọng điểm không phải là mì! Là người! Anh, anh thấy Thanh Y thế nào?】
Ngón tay Thẩm Mộ chợt dừng lại. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, trước mắt lại bất giác hiện lên dáng vẻ Cố Thanh Y lặng lẽ ăn cơm, cùng đôi mắt trong trẻo khi cô ngẩng lên. Sau một thoáng lặng im, anh mới trả lời:
【Cũng được.】
Thẩm Chiêu vừa nhìn đã kích động:
【??】
【“Cũng được” là ý gì??】
【Ý là… ý là thấy Thanh Y làm chị dâu cũng được hả??】
Ba chữ “chị dâu” lọt vào mắt, tim Thẩm Mộ khẽ run lên, một cảm giác hoảng loạn mơ hồ lập tức dâng trào. Anh vội vàng bổ sung:
【Ý anh là con người cũng được, tính cách rất tốt.】
Gửi xong câu cuối cùng, anh liền úp ngược điện thoại xuống bàn.
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
Thẩm Mộ nằm trên giường, lại bất giác nhớ đến dáng vẻ Cố Thanh Y từng hôn anh. Anh giật mình, vội vàng lắc đầu, cố gắng xua đi tất cả những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Nhà họ Thẩm.
Tần Nhược Đường thấy Thẩm Chiêu về liền nói:
“Chiêu Chiêu, mẹ đã chuẩn bị sẵn chiếc váy hôm nay con mặc đến nhà bà nội rồi, để ở trên giường con đó. Đó là bộ mà bà nội thích nhất, kiểu dáng Trung Hoa, lát nữa con thay vào nhé.”
“Dạ, mẹ! Con cảm ơn mẹ!” Thẩm Chiêu ngọt ngào đáp, bước chân nhẹ nhàng chạy lại ôm lấy Tần Nhược Đường. Rồi như nhớ ra nhiệm vụ quan trọng nào đó, cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Mộ đang từ góc cầu thang đi xuống:
“Anh, quà tặng bà nội anh để ở đâu rồi? Nhất định đừng quên mang theo đó!”
Thẩm Mộ mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, nét lười biếng sau giấc ngủ vẫn chưa tan hết:
“Yên tâm đi, quà ở trong phòng anh, lát nữa anh sẽ mang cho bà.”
“Thế thì tốt! Đừng có quên nhé!” Thẩm Chiêu gật đầu hài lòng, tung tăng bước về phòng mình, “Em đi thay đồ đây!”
Tần Nhược Đường thấy con gái lon ton như vậy, không nhịn được mà lo lắng dặn dò:
“Chiêu Chiêu, cẩn thận kẻo ngã đó.”
Đi phía sau, Thẩm Mộ nhìn mẹ với vẻ lo lắng quen thuộc ấy, bất giác bật cười. Anh đi đến gần bà, giọng mang chút trêu chọc xen lẫn an ủi:
“Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng lo lắng cho con bé nữa. Nó cũng đã hai mươi tuổi, là cô gái trưởng thành rồi, leo vài bậc cầu thang thì sao mà ngã được? Cẩn thận nuông chiều nó quá thành hư luôn đó.”
Nói xong, anh cũng xoay người đi lên lầu, “Con cũng đi thay quần áo chuẩn bị đây.”
Thẩm Chiêu trở lại căn phòng đầy hương vị thiếu nữ của mình, trên giường quả nhiên đang đặt một chiếc váy liền. Cô cẩn thận mở ra, đó là một bộ váy Trung Hoa được cải tiến. Nền vải xanh nhạt thanh nhã, trên đó điểm xuyết những bông tử đinh hương trắng nhỏ xinh tinh tế, mang vẻ thanh khiết, nhã nhặn như cơn gió xuân đầu mùa.
Cổ áo kiểu sườn xám ôm vừa vặn lấy đường nét mảnh mai nơi cổ, ngay chỗ xương quai xanh được nhấn nhá bằng một chiếc khuy tròn màu xanh lam nhỏ nhắn, tinh xảo, khéo léo như điểm nhấn hoàn mỹ. Phần eo được thiết kế đặc biệt tinh tế, dọc vạt chéo là đường ren trắng cầu kỳ mang chút phong vị cổ điển. Từ dưới gối váy chuyển dần sang chất vải hoa văn trắng thuần khiết, mềm mại, có độ rủ nhẹ nhàng, thướt tha buông xuống tận mắt cá chân.
Thẩm Chiêu thay váy xong, đứng trước gương toàn thân. Sắc xanh nhạt tôn lên làn da trắng như ngọc, chi tiết khuy áo và đường ren lại càng khiến cô thêm phần dịu dàng, nhu hòa. Cô khẽ chỉnh lại tà váy, xoay một vòng, nhìn váy nhẹ nhàng xòe ra, gương mặt liền nở nụ cười mãn nguyện.
Ngay lập tức, cô cầm điện thoại, chỉnh máy trước gương, tìm mấy góc độ khác nhau, chụp vài tấm ảnh rồi gửi cho Mẫn Dục Hàn:
【Đẹp không?】
Tin nhắn gần như được trả lời trong tích tắc:
【Đẹp.】
Nhìn dòng chữ ngắn ngủn ấy, Thẩm Chiêu không khỏi có chút bất mãn, liền làm nũng:
【Trả lời qua loa vậy à?】
【Có phải anh không thương em nữa không?】
【Khóc jpg】
Mẫn Dục Hàn nhìn mấy dòng tin kia, bất giác lắc đầu bật cười, trong mắt sâu thẳm lại tràn đầy cưng chiều. Ngay sau đó, yêu cầu gọi video của anh đã bật lên.
Thẩm Chiêu thấy anh gọi đến, chút ấm ức vừa rồi lập tức tan biến, vội vàng ấn nút nhận. Khuôn mặt tuấn tú của Mẫn Dục Hàn ngay lập tức hiện trên màn hình.
“Cục cưng.” Vừa kết nối, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Mẫn Dục Hàn đã vang lên.
“Thật sự rất đẹp.” Anh chăm chú nhìn dáng vẻ ăn diện của Thẩm Chiêu.
Trong lòng Thẩm Chiêu đã sớm vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn cố ý làm khó anh, nhướng mày, giả vờ nghiêm mặt:
“Thật sự đẹp sao? Hay là anh lại đang nói cho có lệ?”
Mẫn Dục Hàn bị dáng vẻ này của cô chọc cười, khóe môi cong lên thành một đường cong lười nhác mà quyến rũ, cố ý hạ thấp giọng:
“Em nghĩ sao? Hay là… anh đến nhà em ngay bây giờ, đích thân chứng minh cho em thấy? Hửm?” Cuối câu anh cố tình kéo dài, mang theo sự nghiêm túc không thể chối cãi.
Thẩm Chiêu vừa nghe, khuôn mặt lập tức nhuộm đỏ, luống cuống xua tay:
“Đó… đó thì thôi khỏi cần đâu.”
Nhìn cô ngay lập tức luống cuống, ngượng ngùng, đôi mắt Mẫn Dục Hàn càng ánh lên ý cười, cũng không trêu chọc nữa:
“Cục cưng, giúp anh gửi lời chúc mừng sinh nhật đến bà nhé.”
“Vâng.” Thẩm Chiêu gật đầu, “Lần sau em sẽ dẫn anh đến gặp bà. Bà rất tốt, chắc chắn sẽ thích anh.”
Mẫn Dục Hàn dịu dàng đáp:
“Ừ, lần sau chúng ta cùng đến thăm bà.”
“Không nói nữa, em phải ra ngoài rồi.” Thẩm Chiêu vừa nói vừa cúi xuống hôn nhẹ vào màn hình, sau đó tắt cuộc gọi.
Cảm ơn bạn TRAN UYEN NHI donate 100k!!! Cảm ơn bạn VO THI CAM HA donate 100k!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.