Đúng lúc này, điện thoại Thẩm Chiêu rung lên. Trên màn hình hiện ra tin nhắn của Cố Thanh Y:
【Chiêu Chiêu, mình đến rồi.】
Cô lập tức gọi cho Thẩm Mộ, giọng hạ thấp:
“Anh, tình hình bên đó sao rồi?”
“Cậu ta vừa quay lại cửa hàng, cô gái kia vẫn còn trong đó, hai người chưa đi ra.” Giọng Thẩm Mộ vẫn rất bình tĩnh, “Anh ngồi đối diện tiệm quần áo, cách không gần nhưng nhìn rõ động tĩnh.”
“Được, em quay lại ngay.” Thẩm Chiêu đáp, rồi cúp máy. Sau đó cô nhắn tin cho Cố Thanh Y, rồi nhanh chóng chạy đến bên cửa hàng vừa nãy.
—
Cô chạy tới chỗ Thẩm Mộ, thở hổn hển gọi một tiếng:
“Anh.”
Thẩm Mộ cau mày khi thấy em gái vội vàng như thế, cúi xuống nhìn cô đầy lo lắng:
“Sao em phải chạy? Không phải anh đang giúp em trông chừng sao? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Em không sao đâu, anh đừng lo.” Thẩm Chiêu vội xua tay.
Chưa kịp nói thêm, Cố Thanh Y cũng đã đến. Cô mặc áo thun đơn giản với quần jeans, tóc buộc đuôi ngựa thấp, trông gọn gàng sạch sẽ.
“Chiêu Chiêu, anh Thẩm Mộ.” Cô chào hai người.
“Ừ, hai em nói chuyện đi, anh ngồi bên kia.” Thẩm Mộ hiểu chuyện này có lẽ nên để mấy cô gái tự giải quyết, liền ngồi sang chiếc ghế khác, vẫn không quên quan sát cửa hàng.
Cố Thanh Y cảm thấy có điều gì đó không ổn:
“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Chiêu đưa điện thoại ra, bên trong là ảnh chụp lén, đoạn video cùng với file ghi âm vừa rồi:
“Cậu tự xem đi.”
Cố Thanh Y bình tĩnh nhận lấy, ánh mắt không lộ rõ cảm xúc. Cô xem hết từng hình ảnh, nghe xong đoạn ghi âm, mới từ tốn cất điện thoại, trầm mặc trong chốc lát.
“Chiêu Chiêu, đó chính là cô gái đi du học cùng anh ta ở Hương Cảng. Mình từng nghi ngờ anh ta ngoại tình, nhưng không ngờ lại ghê tởm đến mức này — vừa đi dạo cùng tiểu tam, vừa dám động tay động chân với cậu.”
“Bọn họ vẫn còn trong kia.” Thẩm Chiêu chỉ về phía cửa hàng không xa.
Cố Thanh Y nhìn thoáng qua, gương mặt trở nên lạnh lẽo. Cô hít sâu, giọng nói trấn tĩnh đến lạ:
“Mình hiểu rồi. Chiêu Chiêu, cảm ơn cậu, thật sự xin lỗi vì khiến cậu phải chịu cảnh khó chịu như thế.”
Thẩm Chiêu vội lắc đầu:
“Đừng nói vậy mà.”
Cố Thanh Y dứt khoát:
“Mình vào trong đây. Muốn xem anh ta còn bịa được gì. Chuyện này cậu đừng dính vào, cứ đi dạo với anh Thẩm Mộ đi. Cố Thanh Y mình không phải người dễ trêu.”
Nói rồi, cô thẳng bước tiến vào cửa hàng.
Thẩm Chiêu hoảng, kéo tay áo anh trai:
“Anh, để cô ấy vào một mình có liều lĩnh quá không? Chúng ta có nên giúp không?”
Thẩm Mộ ngẩn người — thật ra anh cũng chẳng muốn xen vào chuyện riêng của người khác:
“Hả? Giúp kiểu gì?”
“Thì anh có thể lên dạy dỗ cái tên tra nam đó chứ sao! Giống như hôm anh đánh anh A Hàn ấy, cứ lấy sức đó mà nện lên hắn!” Thẩm Chiêu nói một cách nghiêm túc.
Thẩm Mộ bất đắc dĩ, bật cười:
“Rồi rồi, đi xem thử vậy.”
Hai anh em cùng nhau theo vào trong.
—
Trong góc cửa hàng, một đôi nam nữ đang lựa đồ ở khu nội y. Gã con trai khoác tay ôm eo cô gái trẻ, vẻ mặt hệt như người bạn trai đầy “nam tính bảo vệ”.
Cố Thanh Y bước từng bước vững vàng tới gần, giọng lạnh băng vang lên bất ngờ:
“Lương Hạo, anh thấy quần tất ren đen có đẹp không?”
Lương Hạo và cô gái bên cạnh đều giật mình ngẩng đầu, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi.
Anh ta vội vàng buông tay, bước lên hai bước:
“Thanh Y? Sao… sao em lại ở đây?”
“Em sao lại ở đây à?” Cố Thanh Y bật cười, nụ cười lạnh đến mức khiến người ta rùng mình:
“Anh nói xem, mấy ngày nay anh đã tìm em lần nào chưa? Không phải anh nói về nước là để gặp em sao?”
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Ánh mắt cô lướt sang cô gái đứng bên cạnh:
“Đây chính là ‘bạn học bình thường’ mà anh nói à? Bạn bè bình thường mà cùng nhau đi chọn đồ lót nữ?”
Cô thẳng tay giật lấy chiếc quần lót ren từ trong tay hắn:
“Đồ lót cũng chọn xong rồi, còn đôi tất đen kia có cần em mua giúp luôn không? Bao nhiêu em cũng bao hết, khỏi phải tốn tiền của hai người!”
Thẩm Chiêu ở bên cạnh nghe mà sướng rơn, nhỏ giọng cảm thán:
“Trời ơi, thì ra Thanh Y mắng người lại ‘cháy’ như vậy cơ đấy?”
Thẩm Mộ cũng nhướng mày, nhìn về phía Cố Thanh Y. Thật thú vị — trước đó anh còn tưởng cô là kiểu dịu dàng, hiểu chuyện.
Sắc mặt Lương Hạo càng lúc càng khó coi:
“Thanh Y, em nghe anh giải thích, không phải như em thấy đâu.”
Cố Thanh Y nhếch môi cười, giọng đầy mỉa mai:
“Lương Hạo, anh coi em là cây rút tiền đúng không? Em thật không hiểu, nhà anh đâu đến nỗi khó khăn, sao phải miễn cưỡng ở bên em nhiều năm chỉ vì chút tiền?”
Cuối cùng, Lương Hạo không còn giữ được vẻ ngoài nho nhã, xé bỏ lớp mặt nạ, giọng gằn từng chữ:
“Nếu không phải vì tưởng nhà em có tiền, lại dễ gạt, thì anh theo đuổi em làm gì? Anh đi học toàn nhờ học bổng, lấy đâu ra gia đình giàu có? Em thì ra vẻ thánh nữ, mới quen đã suốt ngày nói nguyên tắc, khiến anh chẳng còn hứng thú.”
Cố Thanh Y bật cười lạnh:
“Hay thật. Vậy ra mấy năm nay sự dịu dàng, lịch thiệp của anh đều là giả vờ.”
Rồi cô quay sang nhìn cô gái kia:
“Còn cô? Chính là tiểu tam đúng không?”
Cô gái kia bị nói là “tiểu tam” thì nổi giận, lập tức đứng ra:
“Cô nói ai là tiểu tam? Phải là cô mới đúng! Tôi theo đuổi anh ấy từ cấp ba, tình nguyện theo anh ấy sang Hương Cảng, còn thuê nhà cho anh ấy ở. Cô lấy gì nói tôi là tiểu tam?”
Ánh mắt Cố Thanh Y châm chọc:
“Vậy tức là, vừa bỏ tiền, vừa chịu ngủ với anh ta, còn chấp nhận để anh ta bắt cá hai tay? Thật lòng mà nói, cô còn thảm hơn tôi.”
“Cô… cô nói gì cơ?!” Khuôn mặt cô gái trắng bệch, run rẩy vì tức, giọng nghẹn ngào:
“A Hạo, cô ta sao có thể nói tôi như vậy?”
Lương Hạo vỗ vai cô an ủi, sau đó lạnh giọng nhìn về phía Cố Thanh Y:
“Đủ rồi chưa? Chia tay đi, dù sao nhìn em, anh cũng chán ngấy rồi.”
Cố Thanh Y nhướng mày, bật cười khinh bỉ:
“Chia tay? Là tôi đá anh thì có.”
Cô lại nhìn thẳng vào cô gái kia, giọng sắc bén:
“Cô nghĩ anh ta yêu cô thật sao? Vừa nãy hắn còn định tán tỉnh bạn cùng phòng của tôi, khen xinh, khen thơm, còn chủ động rủ đi ăn bánh ngọt. Cô tỉnh lại đi, nếu hắn thật sự thích cô thì đã không đối xử với cô như thế. Một chân đạp hai thuyền, lại còn để cô biết rõ mình là kẻ thứ ba.”
Cô gái kia òa khóc, nhìn chằm chằm Lương Hạo:
“A Hạo, nói cho em biết đi, ngoài cô ta, anh còn định tán tỉnh ai khác không?”
Sắc mặt Lương Hạo lộ rõ vẻ chán ghét, hất tay cô ta ra:
“Em phiền quá. Ngoài khóc lóc ra em còn biết làm gì? Lúc đầu chẳng phải em tự nguyện bám theo anh sao? Theo anh sang Hương Cảng, rồi ngày nào cũng ghen tuông, thật phiền phức.”
“Em vì anh mà từng bỏ một đứa con đấy!” Cô gái hét lên, khóc đến đứt ruột gan, “Anh sao có thể đối xử với em như vậy?”
Lương Hạo cười khẩy:
“Đó là do em tự nguyện.”
Nói rồi hắn quay lại nhìn Cố Thanh Y:
“Còn em, đừng giả vờ nữa. Anh đối xử với em cũng coi như nhân nghĩa lắm rồi. Lấy của em ít tiền thì sao? Chẳng phải em cũng tự nguyện à?”
Cố Thanh Y bật cười đầy khinh miệt:
“Nhân nghĩa? Anh bị bệnh à? Hai năm nay yêu xa, anh về nước được mấy lần?”
Lương Hạo cười nhạt:
“Nếu em sớm nói cho anh biết em có bạn cùng phòng xinh thế, thì anh đã về thường xuyên rồi. Mà cô bạn đó… không chừng còn giàu hơn em, lại còn xinh hơn em nữa.”
Cô gái bên cạnh lập tức gào lên:
“A Hạo! Sao anh có thể như vậy?!”
Cảm ơn bạn TRAN UYEN NHI donate 100k!!! Cảm ơn bạn VO THI CAM HA donate 100k!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.