Chương 16: Ký túc xá

Bộ truyện: Tiểu Thanh Mai ngoan ngoãn

Tác giả: Bào Phu Thái Phi Đường

Thấy Trần Thâm quay lại, Giang Trầm liền tiến đến hỏi:

“Cậu đi đâu vậy?”

Trần Thâm thản nhiên đáp:

“Gọi Mẫn Dục Hàn đến đón em gái hàng xóm của cậu ta.”

“Gan cậu đúng là to.” Giang Trầm vừa nói vừa giơ ngón cái, vẻ mặt tràn đầy bội phục – trong trường, e rằng chỉ có mỗi Trần Thâm mới dám đối xử với Mẫn Dục Hàn như vậy.

Bên kia, Mẫn Dục Hàn vừa gác máy đã vội chạy thẳng về phía sân tập, giữa đường còn không quên mua thêm một chai nước cho cô. Dáng vẻ anh chạy xuyên qua khuôn viên trường, trong thoáng chốc đã khiến không ít sinh viên đi ngang dừng lại quay video.

Vừa đặt chân đến sân tập, Mẫn Dục Hàn lập tức đảo mắt tìm bóng dáng Thẩm Chiêu. Tìm một vòng vẫn không thấy, ngược lại lại trông thấy Trần Thâm và Giang Trầm, liền bước về phía hai người họ.

Chẳng bao lâu sau, anh mới phát hiện ra cô đang ngồi bên cạnh bục giảng. Thấy cô không có gì nghiêm trọng, anh mới thở phào, nhanh chân đi tới, chỉnh lại mái tóc rối bời, rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Sự xuất hiện của anh, tất nhiên khiến toàn bộ sinh viên đang quân huấn đều chú ý.

Bạch Phương Y đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt chằm chằm nhìn về phía họ, trong đáy mắt dần lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Thẩm Chiêu ngẩng đầu, thấy rõ người đến, không giấu nổi sự ngạc nhiên:

“Anh A Hàn? Sao anh lại tới đây?”

“Anh đến đón em.” Trong mắt Mẫn Dục Hàn ngập tràn lo lắng.

Anh vừa nói vừa mở nắp chai nước đưa cho cô:

“Uống chút đi, bù lại thể lực.”

Thẩm Chiêu nhận lấy, uống vài ngụm rồi chu môi, đôi mắt ướt nhìn anh đầy ủy khuất:

“Anh A Hàn, quân huấn mệt quá…”

Thấy dáng vẻ ấy, Mẫn Dục Hàn chỉ biết bật cười bất lực:

“Nếu đã mệt, vậy thì đừng huấn luyện nữa, được không?”

“Nhưng mà…” Thẩm Chiêu còn do dự, chưa kịp nói hết, đã bị anh dịu dàng cắt lời:

“Chiêu Chiêu, em có giấy chứng nhận của bác sĩ, hoàn toàn có thể xin miễn quân huấn, không cần phải gượng ép mình.”

Cô khẽ trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu. Thật ra vốn chỉ muốn thử trải nghiệm, nhưng cơ thể quả thật không chịu nổi, vậy thì thôi, không cần cố nữa. Giọng cô mềm nhẹ:

“Vậy… anh A Hàn, em không muốn tham gia nữa, mệt lắm rồi.”

Mẫn Dục Hàn nghe vậy, mỉm cười gật đầu:

“Ừ, được.”

Những lời nói và động tác của họ đã sớm lọt vào mắt các bạn cùng khóa, khiến xung quanh rộ lên những tiếng xì xào.

Trần Thâm giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, giọng lạnh lùng:

“Những ai không liên quan, nếu muốn yêu đương thì đi chỗ khác.”

Anh dừng một nhịp rồi nói tiếp:

“Bạn học Thẩm Chiêu vì lý do sức khỏe không thể tiếp tục quân huấn, ngày mai nộp giấy chứng nhận của bác sĩ là được.”

Giang Trầm đứng bên cạnh nghe xong, khóe môi khẽ nhếch, song thấy Trần Thâm vẫn giữ gương mặt lạnh tanh nên đành cố nhịn cười, bổ sung:

“Vậy thì, Thẩm Chiêu, cứ để bạn trai đưa em về nghỉ nhé.”

Một câu này khiến gương mặt Thẩm Chiêu đỏ bừng. Mẫn Dục Hàn nhận ra sự ngượng ngùng của cô, liền nhíu mày, lạnh lùng quét mắt nhìn Trần Thâm và Giang Trầm. Rõ ràng anh biết hai người kia cố ý, nhưng vì đối phương tỏ vẻ như không có gì, anh cũng không tiện làm căng, đành tạm nhẫn nhịn.

Cách đó không xa, Bạch Phương Y trông thấy Mẫn Dục Hàn không hề phủ nhận, trong lòng chợt dâng lên cơn ghen tuông dữ dội. Cô ta càng thêm chắc chắn rằng người Mẫn Dục Hàn thích chính là Thẩm Chiêu. Ánh mắt hướng về phía cô gái nhỏ kia càng lúc càng lạnh lẽo.

“Chiêu Chiêu, còn khó chịu không? Anh đưa em về nghỉ nhé.” Mẫn Dục Hàn vừa nói vừa đưa tay đỡ cô đứng dậy.

Nhưng Thẩm Chiêu vẫn ngồi yên trên ghế dài, gò má ửng đỏ, khẽ giọng:

“Anh A Hàn… em không đứng dậy nổi.”

Mẫn Dục Hàn thoáng ngẩn ra. Giọng nói mềm yếu xen chút ủy khuất kia khiến anh lập tức nhớ lại dáng vẻ cô thuở bé mỗi lần ốm bệnh. Vừa giống làm nũng, lại vừa thật sự khó chịu.

Anh một lần nữa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô:

“Vậy để anh cõng em nhé?”

Thẩm Chiêu nhẹ nhàng gật đầu, mặc kệ ánh mắt vây quanh.

Mẫn Dục Hàn bèn xoay người, khom lưng cõng cô lên. Dưới cái nhìn chăm chú của bao người, anh vững vàng đưa cô rời khỏi sân tập.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

Giang Trầm nhìn bóng lưng hai người dần xa, cuối cùng không nhịn được mà khẽ cong khóe môi.

Còn Trần Thâm chỉ lạnh lùng quét mắt một vòng, lập tức quát to về phía những sinh viên còn đang đứng nghiêm:

“Nhìn cái gì? Toàn đội cộng thêm mười phút!”

Lưng cõng Thẩm Chiêu, Mẫn Dục Hàn khẽ nói:

“Chiêu Chiêu, chúng ta về chỗ anh nhé? Ở đó nghỉ sẽ thoải mái hơn.”

“Ừm…” Thẩm Chiêu lười biếng tựa đầu lên vai anh, như chú mèo nhỏ mềm mại.

Anh biết cô thật sự đã mệt lắm rồi.

Đến bãi đỗ xe trong trường, Mẫn Dục Hàn nhẹ nhàng đặt cô vào ghế phụ, đóng cửa cẩn thận rồi vòng sang chỗ lái:

“Căn hộ anh ngay gần đây thôi, nhanh lắm.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Chẳng bao lâu, xe dừng trước một tòa chung cư cao cấp. Đây là bất động sản gia đình anh mua sẵn cạnh Đại học Kinh Đô từ nhiều năm trước. Trước kia bận việc công ty, anh thường ở đây; gần đây Chiêu Chiêu lên học, anh mới hay về ký túc xá.

Hôm nay thấy cô mệt, anh liền đưa thẳng về căn hộ.

Xe vừa dừng, anh đã đi vòng sang, bế ngang cô ra khỏi ghế phụ:

“Bế công chúa nhỏ lên nhà.”

Nói xong, anh cúi đầu nhìn người trong lòng cười, giọng cưng chiều.

Thẩm Chiêu sắc mặt vẫn nhợt nhạt, nhưng không chống cự. Cô tựa vào ngực anh, tim khẽ loạn nhịp.

Mẫn Dục Hàn ôm cô bước nhanh vào căn hộ. Nơi này được thiết kế theo phong cách tối giản, gam màu chủ đạo là đen – trắng – xám.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên sofa, rồi đi vào bếp lấy thuốc và một cốc nước ấm:

“Chiêu Chiêu, uống thuốc trước đã.”

Thẩm Chiêu nhìn viên thuốc anh đưa, khẽ ngẩn ra – chẳng phải đây là loại cô vẫn luôn dùng sao?

“Đây không phải thuốc em thường uống à?”

“Ừ, anh để sẵn.” Giọng anh bình thản, “Phòng khi em cần.”

Trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp, ngoan ngoãn nhận lấy và uống.

“Cảm ơn anh A Hàn.”

Anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô:

“Mệt rồi đúng không? Vào tắm rửa đi, nghỉ ngơi cho thoải mái.”

Thẩm Chiêu cúi đầu nhìn bộ quân phục đã ướt đẫm mồ hôi:

“Nhưng… em không mang quần áo thay.”

Mẫn Dục Hàn khẽ cười, dắt tay cô đi vào phòng ngủ chính, mở cửa phòng thay đồ:

“Ở đây có sẵn đồ nữ, còn mới hết, em tự chọn đi.”

Thẩm Chiêu khựng lại.

Nửa gian phòng toàn là quần áo, giày dép, túi xách nữ, mọi thứ đều tinh tươm, còn nửa kia là của anh.

Tim cô chợt thắt lại, trong lòng dấy lên hàng loạt câu hỏi. Cô muốn hỏi, nhưng cuối cùng chỉ mím môi, nhẹ giọng đáp:

“Vâng.”

Mẫn Dục Hàn không để ý sự thay đổi rất nhỏ trong ánh mắt cô, chỉ dặn:

“Em tắm đi, có gì gọi anh.”

Sau khi anh rời khỏi phòng, Thẩm Chiêu mới chậm rãi quan sát lại căn phòng. Bề ngoài không có gì khác thường, nhưng gian thay đồ này… sao lại có nhiều đồ của con gái như vậy?

Cô buộc mình không nghĩ nhiều, quay sang chọn quần áo. Mỗi bộ đều vừa vặn phong cách và kích cỡ của cô, điều đó lại càng khiến cô thêm nghi hoặc.

Cuối cùng, cô lấy một bộ đồ ở nhà màu trắng sữa, rồi đi vào phòng tắm.

Bên ngoài, Mẫn Dục Hàn ngồi trên sofa, lắng nghe tiếng nước tí tách vọng ra từ phòng tắm. Khuôn mặt anh dịu dàng, nhưng đáy mắt lại ẩn giấu nét sâu thẳm khó lường.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top