Dưới ánh nến sáng bừng, gương mặt thanh tú có phần gầy gò của Thời Diễn khẽ hiện lên nụ cười khổ bất đắc dĩ:
“Ta và tổ phụ cãi nhau một trận lớn, tổ phụ liền đuổi ta ra khỏi nhà. Ta không nơi nương náu, chỉ có thể đến nương nhờ nàng.”
Chỉ vỏn vẹn hai câu, mà ẩn chứa quá nhiều thông tin.
Bùi Thanh Hòa nhịn không được chau mày:
“Thời gia ba đời đơn truyền, Thời lão thái gia thương huynh như tròng mắt, sao có thể đuổi huynh ra khỏi nhà? Các huynh vì chuyện gì mà cãi vã đến mức này?”
Thời Diễn thản nhiên đáp:
“Hai năm qua, tổ phụ vẫn luôn thúc giục ta thành thân, nhưng ta không muốn. Tổ phụ vốn đã ôm hận trong lòng, mấy hôm trước ta định tới Bùi gia thôn, tổ phụ ngăn không được, liền nổi trận lôi đình, đuổi ta ra khỏi nhà.”
“Huynh đệ Đổng đại lang, Đổng nhị lang từ nhỏ đã ở bên ta. Ta sớm đã giải trừ nô tịch cho bọn họ. Lần này ta tới Bùi gia thôn, bọn họ liền theo cùng.”
Nói rồi, hắn mang vẻ đầy mong đợi:
“Giờ ta không còn là Thiếu Đông gia của Thời gia nữa. Tổ phụ đã chọn một đường đệ lanh lợi từ chi bên để kế tự. Từ nay cơ nghiệp đồ sộ của Thời gia, chẳng còn liên quan gì đến ta. Ta tay trắng, chỉ còn chính bản thân mình.”
“Ta muốn theo chân Lục cô nương, Lục cô nương liệu có chịu thu nhận?”
Sống mũi Bùi Thanh Hòa chợt dâng lên một trận cay xè, song sắc mặt lại trầm xuống:
“Thời Diễn, đừng hồ đồ! Ta thu nhận lưu dân, mỗi ngày thao luyện, chém chém giết giết. Tương lai đi đâu, ngay cả ta cũng chưa rõ.”
“Trưởng bối không thuận mắt, cũng chẳng muốn đồng hành cùng ta, đã náo loạn đến mức phân gia rồi.”
“Huynh là người ngoài, bỏ nhà bỏ nghiệp để theo ta, đây là chuyện gì?”
Chuyện Bùi thị phân gia, Thời Diễn tất nhiên rõ ràng.
Tường thành Bùi gia thôn vẫn luôn được nâng cao và gia cố, thợ thủ công chưa từng rời đi. Mọi động tĩnh lớn nhỏ trong thôn đều nhanh chóng truyền đến tai Thời Diễn.
Sự tranh cãi kịch liệt giữa hắn và tổ phụ, cũng là vì việc này mà khởi.
“Thời Diễn! Ngươi hồ đồ rồi sao!” – vị tổ phụ tuổi đã cao tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, chỉ thẳng vào mặt hắn mắng:
“Chương Vũ quận vương đã đăng cơ làm tân thiên tử tại Bột Hải. Bùi Thanh Hòa nên dẫn Bùi gia quân đến bái kiến, vì tân quân mà xuất chinh liều chết. Nhưng Bùi Thanh Hòa chỉ sai người mang thư từ lễ vật đến, điều đó nghĩa là gì? Chẳng lẽ ngươi không rõ?”
“Bùi Thanh Hòa dã tâm bừng bừng, sớm muộn gì cũng dựng cờ xưng bá. Ngươi đã đọc sử, đời nào những đạo quân khởi nghĩa có kết cục tốt?”
“Hôm nay ngươi bước ra khỏi nhà nửa bước, từ nay vĩnh viễn đừng mong quay về. Thời gia chúng ta, không có loại cháu chắt bất hiếu như ngươi.”
“Đừng tưởng Thời gia không thể thiếu ngươi. Ta lập tức sẽ nhận Thời Lịch bên chi làm con thừa tự. Từ nay Thời Lịch chính là Thiếu Đông gia. Ta muốn xem, không có Thời gia, ngươi lấy gì để theo Bùi Thanh Hòa!”
Dưới ánh mắt giận dữ của tổ phụ, hắn kiên quyết bước ra khỏi U Bảo của Thời gia. Phía sau chỉ có Đổng đại lang, Đổng nhị lang theo sát.
Ngẩng mắt nhìn nàng, hắn nói:
“Nếu Lục cô nương không thu nhận ta, ta liền không còn chốn dung thân. Tính tình tổ phụ, ta hiểu rõ nhất. Trong mắt ông, sự truyền thừa của Thời gia quan trọng hơn ta. Ông tuyệt đối sẽ không cho phép ta đem Thời gia ra đánh cược. Một khi rời khỏi Thời gia, ta không thể quay đầu.”
“Ta muốn đặt cược lên người Lục cô nương, mà cược này chính là bản thân ta. Ta tin, nàng sẽ không để ta thua.”
Yết hầu như bị thứ gì đó chặn nghẹn, một chữ cũng nói không ra.
Dòng ấm nóng trong hốc mắt rục rịch muốn trào ra.
Cộng cả hai đời, gần ba mươi năm làm người, cảm giác chua xót, mãnh liệt dâng đầy nơi lồng ngực như lúc này, đây là lần đầu tiên nàng nếm trải.
Bùi Thanh Hòa và Thời Diễn đối diện hồi lâu, mới khẽ cất giọng:
“Thời Diễn, ta không dám chắc sẽ thắng.”
“Ta chỉ biết, ta không muốn cúi đầu trước bất kỳ ai, cũng không muốn kẻ khác nắm giữ sinh tử và vận mệnh của mình. Ta muốn để người bên cạnh được sống yên ổn, muốn người theo ta có cơm ăn áo mặc, muốn thiên hạ loạn lạc được yên bình, muốn bách tính khắp nơi đều có đường sống.”
“Con đường này nhất định rất gian nan. Ngay cả tổ mẫu của ta cũng không ủng hộ, trưởng bối đều quay lưng, quyết liệt phân gia. Lúc này huynh theo ta, e rằng về sau sẽ hối hận.”
Ánh mắt Thời Diễn bỗng sáng rực:
“Hối hay không, là chuyện của sau này. Lúc này, ta chỉ làm điều ta muốn.”
Rồi hắn đứng dậy, nghiêm trang chắp tay:
“Từ hôm nay, ta chính là người của Bùi gia thôn. Có chuyện gì, Lục cô nương cứ sai bảo.”
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
Bùi Thanh Hòa hít sâu một hơi, đứng lên đỡ hắn:
“Huynh một lòng muốn theo, vậy ta giữ huynh lại. Sau này nếu muốn rời đi, cứ nói với ta một tiếng, ta tuyệt không ngăn cản.”
Thời Diễn chỉ nghe điều mình muốn nghe, liền cười rạng rỡ:
“Có thể ở lại là tốt rồi. À, Lục cô nương nhớ sắp xếp cho ta một chỗ ở, Đổng đại lang, Đổng nhị lang cũng sẽ ở cùng ta.”
Bùi gia thôn thu nhận mấy nghìn lưu dân, nhà cửa vĩnh viễn chẳng đủ để ở. Thợ thủ công phân nửa lo xây tường thành, phân nửa còn lại luôn bận rộn dựng nhà mới.
Bùi Thanh Hòa là tộc trưởng Bùi thị, cũng là linh hồn của Bùi gia thôn. Những nhân vật trọng yếu trong Bùi gia quân đều cư ngụ gần sát bên nàng.
Bùi Thanh Hòa ngẫm nghĩ một hồi, mới mở miệng:
“Nhà của tổ mẫu hiện còn bỏ trống, ta sẽ sai người thu dọn để huynh tạm ở trước.”
“Bất quá, y phục lương thực trong thôn đều hữu hạn, sao sánh được với Thời gia. Huynh phải chuẩn bị tâm lý.”
Hai mắt Thời Diễn bừng sáng, khóe môi vẫn luôn mỉm cười:
“Ta chịu được khổ.”
Bùi Thanh Hòa cũng bật cười:
“Vậy ta dẫn huynh đến chỗ ở, thuận tiện gọi Bùi Vân, Bùi Yến đến, để họ gặp mặt huynh một lần.”
…
“Thời thiếu đông gia thì có gì đáng xem, ai mà chẳng quen.” – Bùi Yến ợ một tiếng, đặt đũa xuống, rồi đi tìm Bùi Vân cùng Mạo Hồng Linh:
“Không biết Thanh Hòa đường tỷ định giở trò gì đây.”
Không rõ nhớ tới điều gì, ánh mắt Bùi Vân khẽ lóe.
Mạo Hồng Linh cùng Bùi Vân đưa mắt nhìn nhau, đều trầm ngâm chẳng nói.
Bùi Yến trợn mắt:
“Thôi thôi, các tỷ đừng bày bộ làm bí hiểm trước mặt ta. Giờ ta đi xem thử là chuyện gì.”
Ba người cùng nhau đến phòng của Bùi Thanh Hòa.
Được gọi đến còn có Bùi Giáp, Bùi Ất, Phương đại đầu, Triệu Hải, Bao đại phu… Ngoài Cố Liên và Phùng Trường đang đi xa, hầu như toàn bộ nhân vật trọng yếu trong Bùi gia thôn đều có mặt.
Ánh mắt Bùi Thanh Hòa quét một vòng, thanh âm trong trẻo rõ ràng:
“Từ hôm nay, Thời Diễn chính là người của Bùi gia thôn chúng ta.”
Mọi người đồng loạt kinh ngạc.
Bùi Yến suýt rơi cả cằm, buột miệng:
“Thời thiếu đông gia không phải định cưới vợ sinh con, nối dõi gia nghiệp sao? Sao lại làm ‘tế khách’ của Thanh Hòa đường tỷ?”
Bùi Thanh Hòa tức mà bật cười, đá Bùi Yến một cước:
“Nói bậy gì đó! Thời Diễn đến nương nhờ Bùi gia, từ nay việc thu mua, quản sổ sách, trông coi khố phòng, đều giao cho huynh ấy.”
Bùi Yến tránh không kịp, kêu “ấy da” một tiếng, nhăn mặt:
“Muội chỉ buột miệng nói đùa thôi mà!” Rồi vội vàng chắp tay với Thời Diễn:
“Xin lỗi nhé, ta lỡ lời nói bậy, huynh đừng để bụng.”
Thời Diễn tỏ ra khoan dung, chẳng hề so đo:
“Ta một lòng theo Lục cô nương, mong các vị sau này chỉ giáo nhiều hơn.”
…
*Tế khách: ý chỉ chàng rể ở rể bên nhà vợ.
Cảm ơn bạn PHẠM NGỌC NAM donate cho team Vớt Thi Nhân 50k!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.