Thẩm công công cẩn trọng suy xét, mở lời khuyên nhủ Chương Vũ quận vương: “Bùi Lục cô nương thông minh hơn người, hành động như vậy tất có dụng ý riêng.”
“Điện hạ một lòng tốt đẹp, nhưng Bùi Lục cô nương là con gái của tội thần, không dám cũng không thể gánh vác ân huệ ấy. Hồi thư cho Thái tử điện hạ là để tỏ rõ lập trường, tuyệt không có ý kết thân Đông cung. Làm vậy cũng là vì nghĩ cho điện hạ mà thôi!”
Chương Vũ quận vương thần sắc ảm đạm, đôi mắt đen dần sáng lên: “Ngươi nói có lý. Là ta suy nghĩ chưa chu toàn, vội vàng sai người đưa thư. Nàng là nữ tử, dẫn theo tộc nhân bôn ba cầu sinh nơi U Châu, quả thực chẳng dễ dàng. Nàng hành sự cẩn trọng, không muốn để người đời bắt bẻ, càng không dám chọc giận phụ vương.”
“Cho nên, nàng trực tiếp viết thư hồi đáp phụ vương. Giống như lần trước, nàng cũng nhờ Cao Dũng dâng thư cho phụ vương.”
Chương Vũ quận vương nói càng lúc càng kiên định, khôi phục phong thái điềm đạm của bậc quận vương: “Lần này là ta hành sự lỗ mãng. Sau này nếu có chuyện tương tự, nhất định phải nhắc nhở ta dừng lại.”
Thẩm công công liên tục mỉm cười, cúi đầu vâng dạ.
Trước tiên phải ứng phó qua được cửa ải trước mắt này đã. Còn về sau, việc hôn sự của quận vương điện hạ vốn do Thái tử và Thái tử phi làm chủ. Ông ta, một tên nội thị thái giám, đâu có phần chen miệng vào.
“Khởi bẩm quận vương,” một nội thị ở ngoài cửa truyền lời: “Thái tử phi nương nương thỉnh quận vương cùng đến dùng bữa tối.”
Thái tử phi xuất thân từ Trương thị Bột Hải, là cháu gái ruột của cố Trương hoàng hậu. Từ nhỏ đã được hoàng hậu đưa vào cung nuôi dưỡng, cùng Thái tử lớn lên bên nhau, thanh mai trúc mã, tình thâm nghĩa trọng.
Thái tử phi sau khi hạ sinh trưởng tử thì Thái tử mới nạp mỹ nhân, thị thiếp. Các con thứ trong Đông cung đều nhỏ tuổi hơn Chương Vũ quận vương rất nhiều.
Địa vị của Thái tử phi vững vàng không ai lay chuyển được, vị trí của Chương Vũ quận vương trong Đông cung cũng kiên cố tương tự.
“A Ly,” Thái tử phi dung mạo xinh đẹp, đoan trang cao quý, tươi cười khoác tay Chương Vũ quận vương: “Hôm nay ta đã bảo ngự thiện phòng chuẩn bị món con thích. Phụ vương con đang ở thư phòng, lát nữa sẽ đến.”
Sau đó, Thái tử phi cẩn thận hỏi han mọi chuyện từ ăn ở đến việc học hành của quận vương, thậm chí còn hỏi kỹ về việc Liễu Nguyệt và Mai Hương hầu hạ ra sao.
Chương Vũ quận vương đáp: “Các nàng đều là cung nhân do mẫu phi đích thân dạy dỗ, hành xử cẩn trọng, chu đáo.”
Liễu Nguyệt trước kia từng kiêu căng một lần, bị đánh một trận bằng trượng, từ đó về sau ngoan ngoãn an phận.
Thái tử phi mỉm cười trách yêu: “Con và phụ vương giống nhau, việc gì cũng quá câu nệ lễ nghi. Hai nàng ấy còn tạm được, nhưng mấy ngày nữa biểu muội của con vào cung, chớ có suốt ngày mặt nặng mày nhẹ.”
Biểu muội mà Thái tử phi nhắc tới cũng là nữ tử Trương thị Bột Hải, là trưởng nữ đích xuất của huynh trưởng Thái tử phi, năm nay mười bốn tuổi, nhỏ hơn Chương Vũ quận vương hai tháng.
Trong thời điểm này đưa Trương thị nữ tử vào cung “ở tạm”, ý đồ của Trương gia không cần nói cũng rõ.
Chương Vũ quận vương trong lòng không vui, nhưng ngoài miệng không thể tỏ rõ, chỉ cung kính đáp: “Mẫu phi yên tâm, nhi thần sẽ chăm sóc biểu muội.”
Thái tử phi liếc nhìn nhi tử, lời nói đầy ẩn ý: “Trương gia trấn giữ quận Bột Hải, trong tay có binh quyền. Hoàng tổ mẫu của con, cả thân mẫu của con, đều xuất thân từ Trương thị. Con là trưởng tử đích xuất của Đông cung, sau này sẽ là Thái tôn. Một nữ tử thân phận hèn mọn, không xứng để con phải vướng bận tâm tư.”
Chương Vũ quận vương nhíu mày, cúi đầu đáp vâng.
Đúng lúc đó, Thái tử giá lâm.
Thái tử phi vui vẻ đón tiếp, cùng Chương Vũ quận vương ra nghênh đón. Vị Thái tử vốn nghiêm túc nơi chính sự, đến trước mặt Thái tử phi lại ôn hòa thân thiết: “Mau đứng lên.”
Hắn vươn tay đỡ, tiện thể nắm lấy tay Thái tử phi, cùng tiến vào phòng dùng cơm.
Chương Vũ quận vương lặng lẽ theo sau.
Trong bữa cơm, “ăn không nói, ngủ không lời”. Dù dùng bữa chung nhưng không ai mở miệng. Thái tử thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, Chương Vũ quận vương trong lòng chột dạ, không dám đối diện.
Sau bữa tối, Thái tử gọi Chương Vũ quận vương đến, thản nhiên nói: “Biểu huynh nhà mẫu phi con đưa người vào kinh, vài hôm nữa sẽ đến. Ta bận rộn chính vụ, việc tiếp đón giao cho con lo liệu.”
Chương Vũ quận vương cung kính lĩnh mệnh, trong lòng lo lắng chờ bị phụ vương trách mắng.
Thế nhưng Thái tử không nói gì thêm, chỉ phất tay cho lui.
Sau khi hắn rời đi, Thái tử quay sang nói với Thái tử phi: “A Ly tuổi còn nhỏ, tính tình bồng bột, cần phải nghiêm khắc quản thúc.”
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
Thái tử phi trong lòng cũng không hài lòng với hành động của nhi tử, nhưng khi mở miệng lại che chở: “Cái cô Bùi Lục cô nương kia tuổi còn trẻ mà đã có tâm kế thủ đoạn. Mới gặp một lần mà A Ly đã nhớ mãi không quên. Cách cả ngàn dặm vẫn còn tưởng niệm.”
Thái tử thì khách quan hơn nhiều: “A Ly tâm chí chưa vững, sao có thể trách Bùi Lục cô nương.”
Chương Vũ quận vương bị mê hoặc đến hồ đồ. Ngay cả Thái tử, nhắc đến Bùi Lục cô nương – người chưa từng gặp mặt – cũng đầy vẻ tán thưởng.
Thái tử phi thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Thái tử: “Nghe nói Bùi Lục cô nương viết thư hồi đáp.”
Thái tử khẽ “ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Thái tử phi cũng không hỏi nữa.
Trong bức thư gửi cho Thái tử điện hạ ấy, rốt cuộc Bùi Lục cô nương đã viết những gì? Ngoài Thái tử, không ai biết rõ. Ngay cả Bàng Chiêm sự trong lòng cũng ngẫm nghĩ một phen.
Đáng tiếc Thái tử điện hạ tâm tư sâu kín, trên mặt không để lộ mảy may manh mối. Ngược lại là Hạ thống lĩnh, âm thầm phụng mệnh Thái tử dẫn theo một đội thị vệ rời cung làm nhiệm vụ, đến giờ vẫn chưa thấy trở lại.
Ngụy Vương điện hạ, lại một lần nữa giận dữ gầm thét.
Vũ Trung quỳ dưới đất, bị đá một cú ngay bụng, đau đớn đến nhe răng trợn mắt mà không dám rên rỉ, càng không dám cầu xin.
“Đồ vô dụng!” Ngụy Vương sắc mặt xanh mét, mắng to: “Chút chuyện cỏn con mà cũng không làm xong! Bổn vương nuôi ngươi, còn không bằng nuôi một con chó!”
Lần này điều động đến hai trăm người, vậy mà lại toàn bộ bị tiêu diệt. Ngụy Vương điện hạ sao có thể không tức giận?
Một cái Bùi thị nho nhỏ, toàn là phụ nữ, trẻ con và người già yếu, vậy mà lại là một khúc xương khó gặm!
Ngụy Vương mắng suốt nửa canh giờ, trong lúc ấy đá Vũ Trung ba cước, tát thêm bốn cái.
Vũ Trung mặt mũi sưng vù, cúi đầu: “Xin điện hạ nguôi giận. Tiểu nhân xin đích thân đi một chuyến đến U Châu, không chỉ diệt sạch nhà họ Bùi, mà còn mang Bùi Lục cô nương về…”
Bốp!
Vũ Trung không dám nhúc nhích, sống chết nhận lấy cái tát thứ năm.
Ngụy Vương dùng sức quá mạnh, suýt nữa bị trẹo hông, hai mắt như phun ra lửa giận: “Bắc Bình quân có đến năm nghìn tinh binh. Ngươi định mang bao nhiêu người đi?”
Tấu chương Bắc Bình quân bình loạn giặc cướp đã được trình lên triều đình. Lúc này mà phái người đến, chẳng khác nào tự dẫn xác đến nộp cho Bắc Bình quân.
Ngụy Vương đâu phải kẻ hồ đồ!
Vũ Trung tiếp tục cúi đầu chịu mắng.
Ngụy Vương rống đến mức cổ họng như muốn bốc khói: “Chưa có lệnh của bổn vương, cấm được hành động! Cút!”
Vũ Trung lủi thủi lui ra ngoài.
Ngụy Vương mặt đen như sắt, trong mắt lóe lên hận độc.
Vụ án Thiên Cơ đạo trưởng, Thái tử làm ra vẻ nhân nghĩa đạo đức, giả vờ giả vịt, lại khiến hắn trong triều giành được không ít tiếng tốt, thanh thế tăng vọt. Hiếu Văn Đế dù có thiên vị người con út này, nhưng trong việc triều chính vẫn phải dựa vào Thái tử.
Bỉ thịnh ngã suy, địa vị của hắn – Ngụy Vương – quả thực không còn dễ chịu như trước.
Ưu thế của hắn là ở kinh thành, trong cung đình, còn tại U Châu thì hoàn toàn không có nhân lực. Muốn vòng qua Bắc Bình quân để tiêu diệt nhà họ Bùi, quả thật không dễ. Không phải không làm được, nhưng chỉ vì một cơn giận, thật chẳng đáng để động can qua lớn đến vậy.
Thôi thì, tạm thời nhịn xuống cơn tức này. Đợi đến ngày hắn đoạt được ngôi vị Thái tử, ngồi vững long ngai, diệt sạch họ Bùi… cũng chẳng khác nào giẫm chết một con kiến mà thôi!
Cảm ơn bạn PHẠM NGỌC NAM donate cho team Vớt Thi Nhân 50k!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.