Lăng Cửu Xuyên đứng dưới hành lang, dõi mắt nhìn đám tiểu bối nhà họ Lăng đang dạo chơi khắp vườn đoán đố đèn, ánh mắt dần hiện vẻ nhàm chán. Vừa định rời đi, bên người chợt thoảng qua một mùi lan hương.
Loại hương này, vốn là mùi thường dùng của Thôi thị.
Thôi thị đã lặng lẽ quan sát nàng khá lâu. Nhìn thấy nàng đứng lẻ loi ở hành lang, không hòa nhập chơi đùa cùng huynh đệ tỷ muội, lại cũng chẳng làm gì khác, rõ ràng là không hòa nhập, trong lòng nàng chẳng rõ là cảm xúc gì.
“Vì sao không cùng họ vui chơi?”
Lăng Cửu Xuyên vẻ mặt lãnh đạm: “Ta tự biết thân biết phận, hà tất đi phá hỏng hứng thú của người khác?”
Một câu ấy như mũi kim đâm vào tim Thôi thị, trầm mặc một lát mới nhẹ nhàng nói: “Khi nãy trong gia yến, con không nên nói về tình trạng thân thể của tứ tẩu con trước mặt đại bá phụ và đại bá mẫu.”
Lăng Cửu Xuyên quay đầu lại.
Thôi thị nhìn đám tiểu bối, tiếp tục: “Con xuất phát từ thiện ý, nhưng đại bá mẫu là chính thê, còn tứ tẩu con chỉ là thứ thất. Trước mặt mọi người, con lại đem chuyện thân thể nàng nói ra, chẳng khác gì khơi gợi sự bất hòa. Dù con vô tâm, nhưng người ngoài nghĩ sao? Đại bá phụ sẽ nghĩ gì? Có trách đại bá mẫu không làm tròn bổn phận chủ mẫu chăng? Lời con nói, chẳng khác nào làm mất thể diện đại bá mẫu, khiến bà ấy mang lòng hiềm khích.”
Lăng Cửu Xuyên nhíu mày.
Thôi thị nhẹ giọng: “Ta không có ý trách con, chỉ là con gái, một khi mang danh bất kính trưởng bối hay gây chia rẽ, tất tổn hại danh tiếng, chẳng lợi gì cho con.”
“Không học được sự khéo léo tám mặt như phu nhân, tựa hồ chẳng phải lỗi của ta. Dạy không nghiêm, thì tiếng xấu của ta cũng là có nguyên do.” Lăng Cửu Xuyên cười nhạt, lạnh lùng nói: “Nếu sinh tồn phải dựa vào danh tiếng, vậy ta tất sẽ không để ai chê trách. Nhưng ta không phải tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng trong tường cao, chỉ là một ngọn cỏ hoang dại. Có tiếng tốt hay không, ta không để tâm, phu nhân cũng không cần hao tổn tâm trí.”
Thôi thị sắc mặt trắng bệch.
“Trời sắp có tuyết, phu nhân nên trở về sớm kẻo nhiễm lạnh. Cửu Xuyên cáo lui.” Nói xong, nàng thi lễ rồi xoay người rời đi.
Thôi thị lảo đảo một bước, há miệng, nhưng chẳng thốt được lời nào.
Lăng Cửu Xuyên im lặng suốt đường về Tịch Chiếu Viện, đi thẳng đến thư phòng. Kiến Lan theo sau đến mức không dám thở mạnh, đột nhiên đâm sầm vào lưng nàng vì nàng dừng bước bất ngờ.
“Lời ta nói trong yến tiệc, thật có ý chia rẽ sao?” Lăng Cửu Xuyên nhìn Kiến Lan chằm chằm hỏi.
Kiến Lan do dự.
“Nói thật.”
Kiến Lan bèn đáp: “Chuyện này… tuy cô nương có lòng tốt, nhưng đại phu nhân là chính thất, tứ thiếu phu nhân lại là thứ tức. Đại hộ nhân gia xưa nay đều có chuyện chính thất khắt khe với thứ tử, thứ tức. Dẫu đại phu nhân không phải người như vậy, nhưng tứ thiếu phu nhân đang mang thai, nếu xảy ra điều chi bất trắc, e rằng người ngoài sẽ nghĩ nhiều. Dù gì đứa bé kia cũng là đích trưởng tôn đầu tiên của đại phòng.”
Lăng Cửu Xuyên chau mày thành hình chữ “xuyên”—hóa ra nội trạch một nhà lại lắm điều uẩn khúc thế này?
“Lời cô nương hôm ấy, nếu lọt vào tai kẻ lòng dạ hẹp hòi, có thể cho rằng cô nương đang đâm bị thóc chọc bị gạo trước mặt thế tử gia. Nếu đại phu nhân lòng dạ không rộng, e rằng sẽ sinh hiềm khích với cô nương.” Kiến Lan thấy nàng chưa hiểu, vội lấy vài ví dụ về việc chủ mẫu hẹp hòi khắt khe với thứ tử, thứ nữ, nhỏ nhẹ nói: “Cô nương, trong đại gia đình, thứ xuất dù là con hay là dâu, đều thấp hơn một bậc. Gặp chủ mẫu tốt thì là phúc, gặp phải người lòng độc, thì ngày tháng khổ lắm.”
Lăng Cửu Xuyên nói: “Đại phu nhân không phải người như thế.”
“Vâng, nhưng lòng dạ đàn bà mà, ai biết được đại phu nhân có để bụng không?” Kiến Lan hạ giọng—dẫu sao nói sau lưng chủ mẫu cũng là tội.
“Cái nhà này ở không nổi nữa rồi, nhiều quy củ thế này…” Lăng Cửu Xuyên lẩm bẩm một câu, xoay người vào thư phòng: “Ta muốn bế quan, không được quấy rầy.”
Kiến Lan hành lễ, khẽ thở dài.
Mà bên Phạm thị, quả thật cơn giận không nhỏ, phải được đứa con trai cả hết lời khuyên nhủ mới nguôi ngoai. Thấy hắn hết mực nói tốt cho Lăng Cửu Xuyên, nàng liền tức tối mắng: “Với muội muội ruột của con, con cũng chưa từng bênh vực đến thế! Một đường muội mới trở về không lâu, con đã ra sức bảo vệ, chẳng lẽ ta còn có thể hại nó chắc?”
“Thân mẫu rộng lượng khoan hòa, tự nhiên sẽ không so đo với tiểu bối. Cửu muội người cũng biết đấy, nàng chẳng có ác tâm, chỉ là từ nhỏ sống ở trang tử, không học được mấy mánh lới quanh co của nội trạch đại hộ. Nàng thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy, tuyệt không phải cố ý bôi xấu người đâu.” Lăng Thải Mãnh cười nói.
Phạm thị bực bội đáp: “Ta há lại không biết? Thôi được rồi, ngươi đừng chướng mắt ta nữa, mau về phòng mà ở bên tức phụ của ngươi đi.”
Lăng Thải Mãnh vội đáp ứng rồi lui ra.
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
Hắn vừa ra cửa, đã có nha hoàn vào bẩm—Trình ma ma bên cạnh Thôi thị đến. Phạm thị vội sai người mời vào, không ngờ Trình ma ma còn mang theo một chiếc hộp, nói là lễ vật Thôi thị gửi tặng.
Phạm thị vội vàng xua tay từ chối: “Nhị đệ muội thật là quá lời. Ta là đại tẩu, chẳng lẽ còn chấp nhặt với chất nữ? Nó cũng là vì lo cho tứ đệ muội, ta hiểu rõ tâm ý, mau mang về đi.”
Trình ma ma cười đáp: “Phu nhân nhà chúng ta tự nhiên hiểu điều ấy. Chẳng qua nhân dịp sắp tới sinh nhật đại phu nhân, nên chuẩn bị một chút tâm ý mà thôi.”
Nói thêm đôi ba lời hay rồi liền đặt hộp lại rồi cáo từ.
Phạm thị từ chối không xong, đợi Trình ma ma đi rồi mới mở hộp ra xem, bên trong là một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy đế vương lục, nước ngọc trong vắt, sáng bóng vô cùng. Phạm thị lập tức cảm thấy nóng tay.
Không lẽ… bà trông thực sự nhỏ nhen đến vậy sao?
…
Tại thư phòng, Tướng Xích cứ lải nhải không dứt bên tai Lăng Cửu Xuyên: “Đến nhánh trúc còn chẳng thẳng bằng ngươi! Chiến nơi nội trạch, thường là sát nhân không thấy máu, học hỏi đi kẻo thiệt.”
Lăng Cửu Xuyên gọi ra Tiểu Cửu Tháp, lạnh nhạt nói: “Ta cũng chẳng cần lấy lòng ai nơi nội trạch mà sinh tồn, học để làm gì? Người hay quỷ, ta đều nhìn cho rõ là đủ. Đừng nói nữa, dạo này tinh lực ta hao tổn nghiêm trọng, theo ta vào tháp bế quan đi.”
Nàng lập tức khoanh chân kết ấn, nguyên thần nhập vào Tiểu Cửu Tháp.
Đầu tiên, nàng lôi hồn phách bị trận trừ tà xé nát của Tòng Cẩm Niên ra, nhìn hồn phách hắn gần như rách nát, nàng ánh mắt lạnh lẽo, hỏi:
“Tòng Biện sao lại biết vẽ ma văn? Lão ta từ đâu có được ma đạo bí điển? Cuốn sách ấy giờ đang ở đâu?”
Tòng Cẩm Niên vừa thấy nàng thì sinh lòng sợ hãi, song vẫn cắn răng không đáp, ngược lại lộ vẻ mỉa mai: “Cái gọi là chính đạo, bất quá chỉ là vỏ bọc. Ngươi cho là mình đứng ở chính nghĩa, làm sao biết không phải cũng chỉ là lớp da giả? Ngươi đã phá nát đại kế trăm năm của nhà họ Tòng, ta nguyền rủa ngươi…”
“Lắm lời!” Lăng Cửu Xuyên lập tức kéo hồn hắn lên, vận ý niệm xé nát thêm.
Tòng Cẩm Niên: “!”
Nàng mới chính là yêu nữ thành ma! Nếu có bản lĩnh thì đánh ta hồn phi phách tán luôn đi, còn hành hạ chi cho khổ?
“Ngươi không nói, ta sẽ tiễn ngươi đến Hỏa Hải địa ngục, cảm thụ tư vị nghiệp hỏa thiêu đốt hồn phách. Nơi ấy so với trận trừ tà này còn đáng sợ gấp bội. Ngọn lửa ấy sẽ thiêu ngươi đến khi trả hết nghiệp chướng mới cho ngươi vào luân hồi. Nói! Lão ta lấy từ đâu ra?”
Tòng Cẩm Niên rùng mình, run giọng khai: “Ta không biết… chưa từng thấy pháp điển gì cả… Chỉ biết sư phụ của lão nhân gia chính là Không Kim. Lão tổ nhà ta mọi thuật pháp đều có ghi lại thành sách, giấu trong hộc bí mật dưới lư hương tại từ đường họ Tòng.”
Lăng Cửu Xuyên sắc mặt trầm xuống—quả thật là Không Kim ma đạo?
“Nói tiếp, các ngươi luyện cương thi như thế nào? Từ đầu đến cuối nói rõ ràng. Nếu thành thật, ta cho ngươi nhập Hoàng Tuyền, đầu thai lục đạo.”
Tòng Cẩm Niên bán tín bán nghi, nhưng dưới áp lực của nàng cũng không dám giấu, biết rõ không nói cũng là chết, liền đem kế hoạch trăm năm của nhà họ Tòng kể lại tường tận.
Sắc mặt Lăng Cửu Xuyên càng nghe càng lạnh, đợi hắn nói xong, còn dọa vài câu nữa, rồi mới ném hắn trở lại trận trừ tà:
“Vào Hoàng Tuyền thì có gì tốt? Ngươi lúc sống đã chẳng phải người tốt, vậy thì làm quỷ tốt đi, bổ sung thêm khẩu phần cho trận trừ tà này!”
Mộc Ngư lập tức tuân lệnh, linh lực đại thịnh, triệt để tiêu diệt hồn phách Tòng Cẩm Niên—nó đã sớm chờ không nhịn được!
Tòng Cẩm Niên: “……”
Nói mà không giữ lời! Yêu nữ ngươi sẽ không có kết cục tốt!
Cảm ơn bạn bạn Cao Minh Thuan Hoa donate 50K! Cảm ơn bạn Nguyen Thi Thao Nguyen donate 20K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.