Hồn Nguyên Điện, lầu một, cửa hàng số ba.
“Ồ!” Lão giả mập mạp Bố U trợn tròn mắt, nhìn vào trong túi trữ vật, nơi cất giữ từng cỗ thi thể Hồn Nguyên sinh mệnh cấp thấp. Trong đó, dễ thấy nhất là một bộ thi thể khổng lồ, toàn thân đỏ rực. “Nhìn hình thể, nhìn khí tức, đây chính là một Hồn Nguyên sinh mệnh cấp thấp ở tầng thứ trung kỳ Thần Đế.”
Bố U kinh ngạc nhìn La Phong và Đế Thanh.
Ở Vũ Lan Thành, có thể săn giết một đầu Hồn Nguyên sinh mệnh cấp thấp ở trung kỳ Thần Đế đã đủ để chứng minh thực lực của đội ngũ.
“Nhanh chóng ra giá đi.” Đế Thanh thúc giục.
“Cỗ thi thể Viêm Tranh này, ta cao nhất có thể trả một ngàn hai trăm năm mươi vạn hồn nguyên tinh.” Bố U nói, “Tính cả mười chiến công, tổng cộng một ngàn ba trăm năm mươi vạn hồn nguyên tinh.”
La Phong và Đế Thanh liếc nhau, đây đã là mức giá cao nhất. Trước đó, hai nhà khác không tính chiến công, chỉ ra giá một ngàn hai trăm vạn và một ngàn hai trăm hai mươi vạn.
“Thi thể Viêm Tranh này giao cho ngươi.” Đế Thanh cười nói.
Bố U lập tức cười ha hả. Hắn vốn đã quyết tâm mua bằng được thi thể Viêm Tranh này. Hạch tâm của nó, gân cốt, đều là thứ mà thế lực sau lưng hắn thu mua trường kỳ. Phần còn lại của thi thể cũng có thể dùng để luyện khí, làm thuốc, chế tạo khôi lỗi, v.v.
Đừng nhìn bề ngoài chỉ là một thi thể Hồn Nguyên sinh mệnh cấp thấp trung kỳ Thần Đế. Thực tế, bởi vì những sinh mệnh này cảnh giới chưa đủ cao, chúng chưa thể phát huy hết tiềm năng. Nhưng với những người tu hành có thực lực, thi thể này có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Ngay cả những phần vụn vặt của thi thể cũng có thể được dùng làm vật liệu, giúp người tu hành lĩnh hội tu luyện.
“Tất cả đã bán xong.”
La Phong và Đế Thanh đã đến ba cửa hàng quen thuộc nhất tại lầu một Hồn Nguyên Điện. Những gì thích hợp để bán đều đã bán hết.
“Lần này chúng ta đi săn một đầu Hồn Nguyên sinh mệnh cấp thấp trung kỳ Thần Đế, bảy đầu tiền kỳ Thần Đế, tổng cộng bán được một ngàn chín trăm năm mươi vạn hồn nguyên tinh.” La Phong và Đế Thanh đơn giản tính toán thu nhập.
Theo tỉ lệ chia ba bảy, Đế Thanh lấy năm trăm tám mươi lăm vạn hồn nguyên tinh, còn lại một ngàn ba trăm sáu mươi lăm vạn thuộc về La Phong.
Trước đó, vì mua trận đồ bí bảo, La Phong còn mượn Đế Thanh ba mươi vạn hồn nguyên tinh, lúc này cũng hoàn trả lại đối phương.
“Những chiến lợi phẩm ngươi lấy được từ Khô Mạc, khi xử lý thì đừng quá nóng vội.” Đế Thanh dặn dò, “Ở Vũ Lan Thành, cứ quan sát nhiều một chút.”
La Phong gật đầu.
Những chiến lợi phẩm này khá rắc rối để xử lý.
Nếu muốn đơn giản, có thể mang toàn bộ bán ở Hồn Nguyên Điện! Nhưng như vậy, mức chiết khấu sẽ rất lớn.
Những thi thể Hồn Nguyên sinh mệnh cấp thấp còn nguyên vẹn có thể bán ở đây, nhưng rất nhiều vật liệu rải rác, các loại kịch độc đã điều chế, hay một số tài liệu hiếm dùng để luyện độc, vẫn cần phải bán cho những người biết giá trị của chúng.
“Tiêu tốn thêm vài ngày để xử lý cho tốt.” La Phong không vội. Với lượng chiến lợi phẩm lớn như vậy, tất nhiên phải bán sao cho được giá nhất.
“Ngươi cũng nên cẩn thận Dư Ung – sư phụ của Khô Mạc, còn có Quỷ Phường!” Đế Thanh nhắc nhở trước khi rời đi.
La Phong tiếp tục xử lý những chiến lợi phẩm kia.
Trong Vũ Lan Thành, những thế lực chuyên cướp bóc và trộm cắp trường kỳ chỉ có ba nhà, lần lượt là Trùng Sào, Vạn Ảnh Tiểu Lâu và Quỷ Phường!
Nên biết, toàn bộ thành nội có đến bảy trăm hai mươi ba vị cường giả đạt tới Thần Đế hậu kỳ ngộ đạo giả! Ba thế lực này dám ngang nhiên cướp bóc như vậy mà không sợ đắc tội kẻ thù, đủ để thấy bọn chúng có thế lực mạnh đến mức nào.
“Phó phường chủ, đội ngũ Hắc Quang, Khô Mạc… đã chết.”
Bốn vị cao thủ trong đội ngũ kia, vốn đã trở về Vũ Lan Thành trước La Phong và Đế Thanh một bước, tất nhiên cũng nhanh chóng bẩm báo tin tức này.
Quỷ Phường có tổng cộng tám vị phó phường chủ! Mỗi người đều có thực lực ngộ đạo giả Thần Đế hậu kỳ. Trong số đó, năm vị còn đảm nhiệm chức vụ Nguyên Lão tại Vũ Lan Thành.
Tám vị phó phường chủ chính là người quản lý thực sự của Quỷ Phường.
Về phần phường chủ?
Phường chủ là kẻ có thực lực cực mạnh, gần đạt đến tầng thứ ba vị điện chủ! Bình thường rất ít khi xuất hiện. Phần lớn tinh lực của hắn đều đặt vào phân thân tại Hắc Ám Thánh Giới. Quỷ Phường được duy trì tồn tại chẳng qua chỉ là một công cụ kiếm lợi mà thôi.
“Khô Mạc chết rồi?”
Một nam tử tuấn mỹ khoác áo bào trắng ngồi tại đó, toàn thân làn da tỏa ra một tầng quang mang nhàn nhạt. Nếu quan sát kỹ, có thể thấy vầng sáng này thực chất là hàng ngàn tầng phòng hộ chồng lên nhau.
Nam tử tuấn mỹ này chính là một trong tám vị phó phường chủ của Quỷ Phường – Thiên Hạc nguyên lão.
“Dưới trướng ta tổng cộng có hai mươi chi đội ngũ. Giờ đội ngũ Hắc Quang mất đi một thành viên, phải điều phối lại, thật sự rất phiền phức.” Thiên Hạc nguyên lão khẽ cười, ngón tay trắng nõn như bạch ngọc chậm rãi rót rượu. “Chết thế nào?”
“Phó phường chủ, đây là tình báo chi tiết.”
Một thân ảnh khoác giáp kim loại cung kính dâng lên báo cáo.
Ánh mắt Thiên Hạc nguyên lão quét qua.
Trong tình báo, toàn bộ quá trình trận chiến trước đó đều được ghi lại rõ ràng.
“La Phong?”
Thiên Hạc nguyên lão khẽ lẩm bẩm, “Một tu hành giả chỉ mới đến Vũ Lan Thành được bảy trăm kỷ, nhục thân pháp môn lại có chút thú vị.”
Tuy nhiên, hắn cũng không để tâm quá nhiều.
Hắn cũng là một cường giả bước ra từ Nguyên thế giới, tại Vũ Lan Thành đảm nhiệm chức vị nguyên lão, trong Quỷ Phường thì giữ vai trò phó phường chủ. Tất cả cũng chỉ là để tiện tay vơ vét lợi ích! Tinh lực chủ yếu của hắn vẫn đặt vào Hắc Ám Thánh Giới.
Với tư cách là một Ngộ Đạo Giả Thần Đế hậu kỳ, tích lũy tài phú qua vô số năm tháng, dù ở Vũ Lan Thành, hắn cũng có một bộ bí bảo hoàn chỉnh và cường đại. Tự nhiên, La Phong chẳng đáng để hắn bận tâm.
“Giết thủ hạ của ta, hắn dù sao cũng phải bồi thường một chút.” Thiên Hạc nguyên lão liếc nhìn kim giáp thân ảnh, thản nhiên nói: “Ngươi đi tìm La Phong, nói với hắn… bồi thường năm ngàn vạn hồn nguyên tinh, chuyện này liền xem như bỏ qua.”
“Nếu hắn không chịu giao ra, ngươi cũng không cần nhiều lời, cứ quay về.” Thiên Hạc nguyên lão phân phó.
“Vâng.” Kim giáp thân ảnh cung kính đáp, sau đó lập tức rời đi.
Thiên Hạc nguyên lão nhàn nhã uống rượu, tâm tình không chút gợn sóng.
Thủ hạ chết rồi? Hắn căn bản không quan tâm.
Lưu lại phân thân tại Vũ Lan Thành, tất cả cũng chỉ nhằm thu gom tài nguyên.
“Vũ Lan Thành… đã quá nhàm chán rồi.” Thiên Hạc nguyên lão nở nụ cười nhàn nhạt, “La Phong à? Ta thực sự mong ngươi cự tuyệt ta, vậy thì sẽ có chút thú vị.”
Muốn trường kỳ vơ vét lợi ích tại Vũ Lan Thành, không chỉ cần danh khí, mà còn phải đủ lực uy hiếp!
Uy hiếp… là phải giết chóc mà ra!
“Hừ hừ…”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Ánh mắt Thiên Hạc nguyên lão lạnh lẽo.
So với sự tàn khốc của Hắc Ám Thánh Giới, thời gian ở Cửu Hà Thánh Giới, đối với hắn mà nói, chỉ là để thư giãn tinh thần.
Tại khu vực trung tâm của Vũ Lan Thành, có một tòa động phủ. Nơi này, dù xét về độ an toàn hay năng lượng cung ứng, đều vượt xa động phủ của Đế Thanh.
“Khô Mạc chết rồi?”
Dư Ung trong động phủ nhận được tin tức, đồng thời cũng nhận được toàn bộ quá trình chiến đấu mà bốn vị đồng bạn đã truyền lại.
Thân hình Dư Ung khổng lồ uy nghiêm, khác hoàn toàn với Ngộ Đạo Giả nhất mạch. Hắn là một Hồn Nguyên huyết mạch tu hành giả! Luận về thực lực, hắn đã gần như chạm đến ‘Bán Hồn Nguyên tầng thứ’.
Chỉ còn thiếu một bước nữa.
Chân chính đạt đến Bán Hồn Nguyên tầng thứ, huyết mạch tu hành giả mới có thể sánh ngang với Thần Đế hậu kỳ Ngộ Đạo Giả. Hiện tại, thực lực của Dư Ung, nếu muốn tiến vào Hắc Ám Thánh Giới, có lẽ miễn cưỡng vượt qua được cánh cửa thấp nhất. Nhưng hắn không muốn thử.
Vào được… cũng chỉ là tầng đáy mà thôi.
Hắn thà ở lại Cửu Hà Thánh Giới, tiếp tục tích lũy, ít nhất phải đạt đến chân chính Bán Hồn Nguyên tầng thứ.
“Khô Mạc à…” Dư Ung khẽ thở dài, “Ta đã sớm nói rồi, chúng ta đến Cửu Hà Thánh Giới, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều hơn. Không nhất thiết phải gia nhập Quỷ Phường.”
Dư Ung và Khô Mạc từng cùng nhau leo lên từ tầng đáy thấp nhất.
Trên con đường ấy, bọn họ cũng từng có những đồng bạn khác, nhưng cuối cùng, chỉ có hai người cùng bước chân vào Cửu Hà Thánh Giới.
Đối với tu hành giả đến từ Nguyên thế giới, con đường tu luyện gian nan gấp bội. Thành tựu Thần Đế là một điều gần như không tưởng! Nhưng tại Nguyên thế giới, áp lực cũng không lớn đến mức như vậy.
Chính vì vậy, Dư Ung và Khô Mạc lựa chọn con đường khác—con đường ngập tràn nguy cơ, nhưng cũng mang đến cơ hội.
Không mạnh… thì chết!
“Ta từng tận mắt gặp ‘Kim’ tiền bối.” Dư Ung trầm giọng nói. “Kim tiền bối từng nói, chỉ cần chúng ta có thể nhảy ra khỏi lồng giam, hắn nguyện ý phục sinh một số lượng lớn đồng bạn đã chết của chúng ta.”
Dư Ung lại thở dài. “Đối với chúng ta, quan trọng nhất chính là thoát khỏi lồng giam. Chứ không phải liều mạng chém giết với những tu hành giả khác.”
Hắn hiểu rất rõ đồ đệ của mình—Khô Mạc.
Cả đời Khô Mạc sống trong giết chóc. Khi trở thành Thần Đế, hắn vẫn tiếp tục con đường đó, vì đây là con đường kiếm tài nguyên nhanh nhất.
“Trước kia, hoàn cảnh ép buộc chúng ta phải giết chóc. Nhưng bây giờ, tại Cửu Hà Thánh Giới, không ai ép buộc cả, chúng ta có thể chậm lại.” Dư Ung trân trọng khoảng thời gian bình yên này.
“La Phong?”
Ánh mắt Dư Ung dừng lại trên bản tình báo, ghi chép toàn bộ quá trình trận chiến.
“Có lẽ, La Phong chỉ là bị Khô Mạc cướp bóc trước.”
Hắn không có chút địch ý nào với La Phong.
Chủ động cướp bóc, chủ động giết người! Cuối cùng bỏ mạng, trách được ai?
Trên con đường trưởng thành đầy giết chóc, Dư Ung đã chứng kiến quá nhiều đồng bạn bỏ mạng. Hắn thậm chí đã sớm chuẩn bị tinh thần cho cái chết của chính mình. Nhưng cuối cùng, hắn và Khô Mạc lại may mắn thoát khỏi thế giới cũ, bước chân vào Cửu Hà Thánh Giới.
Khô Mạc chết tại nơi này, Dư Ung chẳng hề cảm thấy bất ngờ.
Lựa chọn con đường “cướp bóc”, thì phải chuẩn bị tinh thần cho ngày bị phản sát!
“Ta sẽ không báo thù cho ngươi.” Dư Ung khẽ thở dài. “Ta tin rằng, Khô Mạc, ngươi cũng không mong ta làm vậy.”
Bọn họ quá hiểu nhau.
Dù danh nghĩa là thầy trò, nhưng sau bao năm tháng cùng nhau trưởng thành, họ đã sớm trở thành sinh tử chi giao.
“Con đường tu hành của ta chỉ có một mục tiêu—chính là nhảy ra khỏi lồng giam!”
Ánh mắt Dư Ung kiên định chưa từng có. Chỉ có thoát khỏi lồng giam, hắn mới có thể bù đắp vô số tiếc nuối trong lòng.
La Phong dạo quanh các thương gia khắp Vũ Lan Thành, tìm kiếm phương án phù hợp để bán đi lượng lớn chiến lợi phẩm. Hắn không nhất thiết phải bán được “giá cao nhất”, nhưng chí ít cũng phải bán sát với giá trị thực.
Trời đã tối, gió rít gào.
La Phong vừa bước ra từ một thương gia, liền thấy phía trước xuất hiện một thân ảnh khoác kim giáp. Toàn thân đối phương bao phủ trong bộ giáp vàng, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người hắn.
“Quỷ Phường, Cừu Nhất Khả.”
La Phong lập tức nhận ra đối phương. Hắn đã sớm mua tình báo về toàn bộ Thần Đế trong thành. Dù chưa cập nhật mới nhất, nhưng trong thời gian ngắn, tình hình của các Thần Đế trong Vũ Lan Thành cũng không thay đổi nhiều.
Cừu Nhất Khả—một thành viên của Quỷ Phường, có thực lực Thần Đế trung kỳ Ngộ Đạo Giả!
“Ngươi tới đây là vì chuyện của Khô Mạc?” La Phong nhìn hắn.
“La Phong.”
Kim giáp thân ảnh trầm giọng nói: “Khô Mạc là thủ hạ của phó phường chủ Quỷ Phường—Thiên Hạc nguyên lão. Ngươi giết hắn, phó phường chủ rất không vui. Tuy nhiên, xét đến việc Khô Mạc đã cướp bóc ngươi trước, phó phường chủ cho ngươi một cơ hội chuộc lỗi.”
“Cơ hội chuộc lỗi?” La Phong nhếch môi.
“Bồi thường năm ngàn vạn hồn nguyên tinh, Quỷ Phường sẽ không truy cứu nữa.”
“Năm ngàn vạn hồn nguyên tinh?”
La Phong bật cười: “Đội ngũ của Quỷ Phường các ngươi mai phục bên ngoài thành, cướp bóc và giết ta. Ta phản sát một tên, vậy mà các ngươi còn muốn ta bồi thường? Chẳng lẽ khi đối mặt với cướp bóc và giết chóc, ta chỉ có thể khoanh tay chịu chết?”
“Ngươi có thể phản sát. Nhưng sau khi phản sát, vẫn phải bồi thường.” Kim giáp thân ảnh thản nhiên nói. “Trong vòng ba ngày, mang năm ngàn vạn hồn nguyên tinh đến giao cho phó phường chủ. Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn không bồi thường. Chỉ là… hậu quả, e rằng ngươi không muốn thấy.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
“Không cần đợi ba ngày.”
La Phong lên tiếng. “Về nói với phó phường chủ của ngươi, Thiên Hạc nguyên lão—đừng nói năm ngàn vạn hồn nguyên tinh! Một khối hồn nguyên tinh cũng không có! Có bản lĩnh gì, cứ việc tung ra hết đi!”
Kim giáp thân ảnh nhìn La Phong, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Bội phục!”
Nói xong, hắn lập tức bay đi.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Kỳ này chắc tặng quà cho Đế Sở chắc gồm bí bảo để tu luyện , giúp Đế Sở vững tin đi theo nhóm La Phong , Đế Thanh , Đế Minh và Đế Phu đến Vũ Lan Thành ( chắc cỡ vài trăm kỷ quá ) , còn quà cho Tọa Sơn Khách với Hỗn Độn thành chủ thì chắc cũng na ná vậy . Ngóng chờ có bí pháp giúp cho giới thú Ma La Tát đột phá để đi tới Vũ Lan Thành làm nô bộc nữa 😀 .
Còn nhiều suy đoán nữa , đợi tác giả ra bài xem có trùng khớp không rồi tính tiếp 😀 , hãy bình luận cho xôm tụ đi mọi người ơi .
Đoạn này dịch nó kì kì sao ấy chương 308 ” Nếu đổi lại là một Hồn Nguyên sinh mệnh cao đẳng, sợ rằng tốc độ lĩnh ngộ sẽ nhanh hơn hắn vạn lần không chỉ . ”
Theo ý mình chỉnh lại câu cuối là ” tốc độ lĩnh ngộ sẽ nhanh hơn hắn hàng vạn lần ” thì ổn hơn nhỉ ?
Sai xót… sai xót !!!
Thấy phần 2 này không hay tác giả viết qua loa không có chi tiết lắm như quá trình sáng tạo ra bí pháp gì đó, cứ đóng cửa luyện công mấy chục kỷ là thấy tạo ra bí pháp mới,
viết chi tiết ae đọc lại thấy câu giờ thôi. nhìn như la phong phát triển nhanh nhưng chắc lại kẹt ở bán hồn nguyên lâu như lúc ở vũ trụ chi chủ. xong đánh nhau vs bọn hồn nguyên sinh mệnh này còn dài
Tui thấy chi tiết quá đọc rất mệt , giản lược bớt 1 tí và kéo dài ra 1 tí , 1 chương ngắn ngủn đọc ko đủ phê .
Mong rằng tác giả sẽ có nhiều điều hay ho hơn cho đứa con của mình
Cuộc đời có thăng có trầm. Bình yên thường tới trước bão giông. 😂
Map này hơi ngắn nhỉ. Sắp đi hắc ấm giới r
Thấy từ lúc viết tiếp phần 2 nó ngắn ngắn sao ấy , cà chua đang đuối dần ý tưởng làm cho mạch truyện ko còn hấp dẫn nữa . Mong cà chua sớm phục hồi , đừng lan man nhiều bộ xong rồi đầu voi đuôi chuột là hư hết 1 tác phẩm hay của mình
Danh anh bắt đầu lan xa từ đây