Cùng với việc tân hoàng đế được tuyên bố, bầu không khí hoang mang lo lắng tại kinh thành dần lắng xuống.
Mặc dù vẫn có quan viên bị điều tra, nhưng không xảy ra cảnh máu chảy thành sông như khi Tưởng hậu bị xử tử trước đây. Hơn nữa, người phụ trách bắt giữ và thẩm tra lần này không phải là Giám Sự Viện, mà là Hình Bộ, Đại Lý Tự và Kinh Triệu Phủ.
Dù bị bắt và xét hỏi vẫn là điều đáng sợ, nhưng ít ra không còn nguy cơ bị vu oan hãm hại vô lý.
Thực tế cũng đúng như vậy. Một số quan viên bị bắt đi, chỉ sau ba đến năm ngày đã được thả ra.
Về các gia tộc bị bao vây, trong khi nhà họ Lý và họ Thượng Quan bị tịch thu tài sản, thì phủ Đông Dương Hầu lại được gỡ niêm phong. Dù Chu Cảnh Vân – người đứng đầu phủ – chưa được thả, vì vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, nhưng đã xác định rõ không liên quan đến gia quyến.
Điều này chứng tỏ, dù triều đình lần này rung chuyển, cũng không đi đến mức tàn sát cả gia tộc hoặc liên lụy chín họ như trước.
Dĩ nhiên, đó là vì Trương Trạch đã bị bắt.
Chứng kiến tình hình, không những dân chúng không còn sợ hãi, mà thậm chí còn bí mật ăn mừng, cho rằng lần biến động triều đình này là một sự thay đổi tích cực.
Mùa thu đầu tiên tại kinh thành, nhịp sống nhộn nhịp dần trở lại.
Trái ngược với cảnh tượng ấy, Giám Sự Viện lúc này lại trở nên lạnh lẽo và trống trải.
Vì không tham gia điều tra các vụ án, cộng thêm nhiều quan chức của viện liên quan đến vụ Trương Trạch đã bị bắt, nha môn giờ vắng vẻ, chỉ còn vài người lác đác. Nhà lao bên trong cũng gần như trống không, đến mức nếu không phải giờ cơm, thậm chí không thấy bóng dáng ngục tốt nào.
Bên trong một phòng giam tối tăm, yên tĩnh đến mức dường như thời gian đã ngừng trôi, không còn sự thay đổi ngày và đêm.
Trong không gian tĩnh lặng ấy, một tiếng bước chân khe khẽ vang lên.
Chu Cảnh Vân, người đang ngồi trên chiếc giường gỗ xù xì, chậm rãi mở mắt. Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn dầu trên tường lay động, làm tầm nhìn của hắn càng thêm mông lung, như những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ. Và rồi, dường như có một người từ trên mặt hồ ấy tiến lại gần.
Chiếc váy dài khẽ lay động, dáng người yểu điệu tựa như đóa đinh hương nổi lên từ mặt nước.
Trong một nơi âm u như thế này, đột nhiên xuất hiện một khung cảnh như vậy, hoặc là đang nằm mơ, hoặc là gặp phải ma quỷ. Là người bình thường, ai mà không cảm thấy tâm hồn chao đảo?
Chu Cảnh Vân thầm nghĩ: may mà hắn đã quen rồi.
“Ngày hôm qua không phải đã đến rồi sao?” Hắn cất giọng, mang theo chút trách móc.
Bạch Ly đặt chiếc hộp đựng thức ăn xuống bàn nhỏ trong phòng giam, dịu dàng đáp:
“Ta biết, vốn dĩ hôm nay không định đến. Ban nãy ta qua thăm phu nhân, thấy bà đang ăn bánh thịt dê. Nghĩ chàng cũng thích món đó, nên tiện thể mang đến cho chàng một phần.”
Chu Cảnh Vân nhìn nàng bày biện đồ ăn từ chiếc hộp, khẽ nói:
“Mẫu thân ta đúng là thích món này. Nếu bà còn nhớ đến món ăn yêu thích, hẳn là tâm trạng cũng đã khá hơn rồi.”
Nói xong, hắn nhìn Bạch Ly, chân thành cảm tạ:
“Làm phiền nàng quá.”
Hôm đó, khi hắn bị bắt, vừa nhìn thấy Bạch Ly xuất hiện, hắn đã lập tức ngăn nàng đến gần, càng không cho nàng can thiệp. Nhưng sau khi hắn bị đưa đi, Bạch Ly không rời đi mà lập tức đến phủ Đông Dương Hầu.
Ngay trong đêm, nàng đã đến nhà giam của Giám Sự Viện, nói cho hắn biết tình hình ở nhà.
“Chàng đừng lo. Ta đã giải thích đầu đuôi sự việc với phu nhân. Bây giờ bệ hạ đang cơn tức giận, chưa phân biệt rõ phải trái. Nhưng sau khi điều tra, họ sẽ biết chàng bị ép buộc.”
“Khi ta đến phủ, phu nhân tinh thần vẫn ổn, còn đủ sức mắng chàng . Bà nói sớm biết sẽ có ngày hôm nay.”
“Còn chuyện bên dì mẫu, ta đã để Xuân Nguyệt đi giải thích rõ ràng. Tránh để bà ấy lo lắng không biết chuyện gì xảy ra.”
Bạch Ly vừa qua lại chạy vạy, vừa truyền tin tức, an ủi mọi người, bảo họ không nên sốt ruột.
Bạch Ly sao không sốt ruột chứ?
Nhưng cuối cùng, sau mười ngày chờ đợi, tin tức khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm cũng đến.
Hoàng đế thoái vị, Lý Dư trở thành tân hoàng đế.
Phủ Đông Dương Hầu được dỡ niêm phong, tự do được khôi phục.
Hôm qua, Bạch Ly lập tức đến báo tin cho Chu Cảnh Vân. Hôm nay, nàng lại ghé thăm phủ Hầu rồi quay lại nhà lao để cập nhật tình hình mới nhất.
“Hầu gia ngày hôm đó vừa được thả đã rời phủ, đến biệt viện nghỉ ngơi. Phu nhân dặn nhà bếp sáng sớm đi mua thịt và rau tươi, bảo mọi người trong nhà ăn uống no nê để bù lại mấy ngày lo lắng bất an.”
“Vậy nên mới có món bánh thịt dê tươi ngon này.”
Chu Cảnh Vân nghe xong, khẽ thở dài:
“Là ta liên lụy đến họ.”
Mặc dù phong ấn đã được dỡ bỏ, nhưng hắn vẫn bị giam trong lao ngục, chắc chắn khiến người nhà không thể an lòng.
Bạch Ly lấy cơm ra, đưa cho hắn:
“Chàng phải đợi thêm một thời gian nữa. Vụ án đã chuyển sang Hình Bộ, tốc độ điều tra chắc chắn sẽ rất chậm.”
“Ta biết. Nàng đừng lo.” Chu Cảnh Vân nhận bát cơm, nói với vẻ trấn an.
Bạch Ly bật cười:
“Chàng bị giam trong lao ngục, vậy mà lại đi an ủi ta.”
“Xảy ra chuyện, người lo lắng nhất luôn là những người quan tâm đến ta.” Chu Cảnh Vân đáp, ánh mắt thoáng qua Bạch Ly.
Bạch Ly nhìn lại hắn, khẽ nói:
“Vì chàng làm vậy là vì ta.”
“Đó là quyết định của ta, không liên quan đến nàng.” Chu Cảnh Vân ngắt lời, giọng kiên định. “Ta chọn làm điều đó, thì hậu quả ta tự gánh, không trách được bất kỳ ai.”
Bạch Ly định nói gì đó, nhưng rồi lại bật cười:
“Cũng đúng. Chúng ta cũng chẳng cần phân biệt chàng hay ta.”
Nói vậy, nghĩa là nàng và hắn không cần phân chia rạch ròi. Chu Cảnh Vân cũng cười, không tiếp tục chủ đề đó. Hắnra hiệu:
“Nàng cũng múc cơm ăn đi. Phu nhân không mời nàng ăn cơm đúng không?”
Bạch Ly bĩu môi:
“Không mời. Phu nhân còn nói bóng gió khó nghe, bảo rằng không dám tiếp đãi hoàng hậu nương nương.”
Chu Cảnh Vân cười, chỉ vào chiếc hộp thức ăn:
“Dù không tiếp đãi nàng, nhưng trong hộp cơm lại chuẩn bị phần cho hai người.”
Bạch Ly mỉm cười:
“Phu nhân là kiểu người ngoài miệng cứng rắn, nhưng lòng mềm như đậu phụ.”
Chu Cảnh Vân nhìn nàng múc cơm rồi ăn ngon lành, không nhịn được cười:
“Hoàng hậu nương nương trong cung dường như ăn không đủ no thì phải.”
Bạch Ly ngẩng lên, nhíu mày:
“Hoàng hậu nương nương gì chứ? Chàng biết ta không phải mà.”
Đó chỉ là một câu bông đùa. Đông Dương Hầu phu nhân có thể trêu nàng, lẽ nào hắn thì không? Chu Cảnh Vân nghĩ, nhìn vẻ nghiêm túc của Bạch Ly mà bật cười. Hắn đưa tay, nhẹ nhàng lau đi hạt cơm dính trên khóe môi nàng khi nàng vội nói.
“Ta biết.” Hắn nói, nhấn mạnh lại lần nữa. “Biết mà.”
Cử chỉ bất ngờ ấy khiến Bạch Ly khựng lại. Nàng nhìn Chu Cảnh Vân, người vì đưa tay mà hơi nghiêng về phía nàng.
Khi tay hắn chạm đến khóe môi, cả hai người đều bừng tỉnh. Chu Cảnh Vân sững người, không biết phải làm gì tiếp.
Ánh mắt họ giao nhau trong không gian chật hẹp và mờ tối của phòng giam. Không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Để phá vỡ sự gượng gạo, cả hai cùng lên tiếng:
“Vậy thì—”
Nhưng vừa mở lời, họ lại đồng loạt im lặng, không biết phải nói gì tiếp, khiến tình huống càng thêm lúng túng.
Bạch Ly đột nhiên bật cười, đôi mắt sáng rực trong ánh đèn leo lét.
“Mặt ta còn dính gì không?” Nàng hỏi.
Chu Cảnh Vân cười, nhẹ nhàng rút tay lại, khẽ lướt qua má nàng trước khi thu về.
“Không còn nữa.”
Bạch Ly bĩu môi, cúi đầu ăn cơm.
Chu Cảnh Vân cũng im lặng, tiếp tục bữa ăn.
Phòng giam lại chìm vào sự tĩnh lặng, ánh đèn lay lắt theo từng cơn gió nhẹ, khiến bóng tối càng thêm mơ hồ.
Tiếng động lạch cạch bỗng vang lên trong căn phòng giam, phá vỡ sự yên tĩnh. Ai đó đang dùng sức lắc mạnh song sắt.
“Chu Cảnh Vân! Chu Cảnh Vân!”
Người đang nằm trên giường chỉ khẽ nhắm mắt, lười biếng lên tiếng:
“Trương Trạch, nếu ngươi cần gì, hãy lớn tiếng gọi ngục tốt.”
Từ phòng giam bên cạnh, Trương Trạch đứng bật dậy, hai tay nắm chặt song sắt, đôi mắt sáng rực trong bóng tối:
“Nương nương đến rồi đúng không? Nương nương đến thăm ngươi rồi phải không?”
Chu Cảnh Vân thản nhiên đáp:
“Trương Trạch, nương nương của ngươi – Bạch Oanh – đã chết rồi.”
Trương Trạch bật cười lạnh:
“Cô ta không phải nương nương của ta. Chu Cảnh Vân, ngươi biết rõ ta đang nói đến ai!”
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, cố gắng hít sâu như muốn tìm kiếm điều gì trong bóng tối.
“Nương nương nhất định đã đến đây.”
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
“Ta ngửi được mùi hương này, thật thơm. Nương nương chắc chắn không chỉ đến một lần.”
“Vì sao? Vì sao nương nương không đến gặp ta?”
Trương Trạch lắc mạnh song sắt, tiếng khóa cọt kẹt vang lên giữa phòng giam tối tăm. Giọng hắn ngày càng chứa đầy phẫn nộ.
“Ta đã làm bao nhiêu việc vì nương nương, vì sao nương nương lại không đến gặp ta!”
Chu Cảnh Vân ngồi bật dậy, quát lớn:
“Trương Trạch! Không cần biết ngươi nói đến nương nương nào, họ đều đã chết!”
Trương Trạch bật cười lạnh:
“Chết ư? Nương nương của ta không chết. Ta đã tận mắt nhìn thấy người.”
“Thứ ngươi thấy chưa chắc đã là thật.” Chu Cảnh Vân đáp, bước đến gần song sắt, nhìn thẳng vào Trương Trạch. “Ngươi chỉ đang bị những mê hoặc của chính mình che mờ mà thôi.”
“Chu Cảnh Vân, ngươi dám nói như vậy! Lẽ nào ngươi chưa từng thấy nương nương sao?” Trương Trạch gằn giọng.
Chu Cảnh Vân khẽ gật đầu:
“Có, ta từng thấy. Nhưng con người, vì chấp niệm mà sinh ra ảo giác. Thật là thật, giả là giả. Ta sẽ không lấy ảo giác để làm lẫn lộn với thực tế.”
Ánh mắt Trương Trạch đỏ ngầu, siết chặt song sắt, giọng gằn từng chữ:
“Chính ngươi! Nếu không phải vì ngươi lúc nào cũng mong nhớ nương nương, nương nương đã không xuất hiện! Vì sao ngươi còn chưa chết? Ta đã làm chứng rằng ngươi cấu kết với Bạch Oanh, hại chết hoàng hậu. Vì sao hoàng thượng vẫn chưa giết ngươi?”
Chu Cảnh Vân cười nhạt:
“Ngươi nghĩ rằng lời của một kẻ như ngươi, bệ hạ sẽ tin sao?”
Nói xong, hắn xoay người trở lại giường, lạnh lùng tiếp lời:
“Đừng mơ tưởng nữa. Người đã chết là chết, kẻ làm ác là làm ác. Ngươi nói vì ai, thực chất cũng chỉ vì chính ngươi mà thôi.”
Trương Trạch gào lên, ánh mắt đầy điên cuồng:
“Ta là vì nương nương! Nương nương đều biết rõ, chính vì vậy mà ta vẫn sống đến bây giờ.”
Hắn quay đầu nhìn quanh phòng giam, bỗng bật cười lớn:
“Ta biết rồi. Là nương nương đã cứu ta. Chính nương nương không để ta chết, chính nương nương đã…”
Giọng hắn trở nên cuồng loạn, lớn tiếng gọi:
“Nương nương! Nương nương!”
Hắn bắt đầu đi qua đi lại trong phòng giam, vừa bước vừa cười nói, lúc thì phá lên cười lớn, lúc lại lẩm bẩm như đang nói chuyện với ai đó.
Chu Cảnh Vân ngồi bên giường, lặng lẽ quan sát Trương Trạch. Đây không phải lần đầu hắn chứng kiến cảnh tượng này.
Khi bị chuyển từ nhà lao Hình Bộ sang đây, Trương Trạch đã như thế.
Phần lớn thời gian, hắn chìm vào giấc ngủ triền miên. Nhưng khi tỉnh, hắn có vẻ như tỉnh táo, nhận ra mọi chuyện, biết mình đang ở đâu và vì sao. Nhưng đồng thời, hắn cũng rõ ràng không tỉnh táo, bởi—
“A! Là ai!”
Một tiếng thét sợ hãi từ phòng giam bên cạnh khiến Chu Cảnh Vân quay đầu lại.
Trương Trạch dừng bước, cơ thể căng cứng, nhìn chằm chằm vào một góc tối trong phòng giam. Ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn không chiếu đến góc đó, và thực tế, nơi đó chẳng có ai.
Hắn nắm chặt tay, chậm rãi tiến lại gần góc tường. Khi cúi xuống nhìn, giọng hắn đột ngột thay đổi từ kinh hãi sang lạnh lùng, bật ra một tràng cười khinh miệt:
“Cao thị giảng, ngươi muốn gì?”
Hắn như đang nói chuyện với ai đó ở góc tường, sau đó phá lên cười lớn.
“Tìm ta trả thù ư? Ta có sợ ngươi sao? Đúng vậy, ta giết cả nhà ngươi, thì đã sao? Là do ngươi xui xẻo thôi—”
Lời còn chưa dứt, hắn giơ mạnh tay, dường như đang rút một thanh kiếm vô hình.
“Ta đã giết ngươi một lần, còn có thể giết ngươi thêm lần nữa!”
Hắn vừa nói vừa vung tay chém vào khoảng không. Ánh đèn nhấp nháy, soi rõ dáng vẻ ngạo mạn của Trương Trạch đứng giữa phòng giam, ánh mắt chứa đầy sự hung hăng.
“Lũ quỷ quái nhát gan, ta sợ các ngươi sao? Trương Trạch ta chưa từng là kẻ nhút nhát!”
Hắn xoa tay lên hông như đang rút thêm vũ khí, bước qua bước lại trong phòng giam. Lúc thì hắn tung ra các nhát chém tưởng tượng, lúc lại ngồi xuống nền đất, bật cười sảng khoái như thể đang nhận được sự tán thưởng của một đám đông.
Chu Cảnh Vân yên lặng nhìn hắn, lòng thoáng qua một nỗi cảm thán. Trương Trạch đã không còn phân biệt được thực và ảo.
So với hiện thực tàn nhẫn, có lẽ hắn thà sống trong thế giới ảo tưởng của chính mình.
“Ngươi—”
Trương Trạch đột ngột cứng đờ, ngồi bệt xuống sàn, ánh mắt đờ đẫn nhìn về một hướng. Giọng hắn thoáng vẻ nghi hoặc:
“Cha?”
Nói rồi, hắn đứng dậy, gương mặt hiện rõ sự khó chịu pha chút bực bội.
“Ông đến làm gì?”
Hắn nói, giọng khinh thường, tay hất mạnh vào không khí như muốn xua đi thứ gì đó.
“Đừng kéo ta, ta đang bận!”
Rồi hắn cau mày, gằn giọng nói như thể đang trách móc:
“Ông đau chân? Vậy nằm xuống đi. Nằm xuống, đừng động đậy nữa, nằm xuống sẽ không đau.”
“Ngươi mất một chân thì có gì to tát? Hai chân lành lặn cũng chỉ sống như thế, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.”
“Cha, con trai của cha sắp vào kinh làm quan, sau đó một đường thăng tiến, tiền tài quyền lực, phong quang vô hạn.”
“Buông ra! Đừng kéo áo ta, cha, ông—”
Trong khi nói, Trương Trạch đột nhiên đưa tay lên ôm lấy cổ mình, sắc mặt tím tái.
“Ông đang siết cổ ta! Buông tay—”
Hắn giãy giụa, cơ thể lắc lư như thể có người đang trèo lên và ghì chặt lấy hắn. Hắn cố vùng vẫy nhưng không thoát nổi, cho đến khi không thể thốt ra lời, chỉ phát ra tiếng khò khè nghẹt thở, rồi bất ngờ ngã vật xuống đất.
Chu Cảnh Vân vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới. Hắn sẽ không tự siết cổ mình đến chết như vậy chứ?
Bạch Ly từng kể, Chu Thiện đã chìm trong giấc mơ và tự sát.
Hắn nhìn Trương Trạch nằm bất động trên mặt đất, định gọi người đến. Nhưng ngay lúc đó, cơ thể cứng đờ của hắn ta co giật, rồi cuộn tròn lại, miệng phát ra tiếng lẩm bẩm không rõ lời.
Vẫn còn sống.
Không biết hắn ta lại chìm vào giấc mộng hoang đường nào nữa.
Chu Cảnh Vân lắc đầu, thở dài. Sống trong ảo tưởng cũng chưa chắc dễ chịu hơn thực tại.
Hắn quay người, ngón tay vô thức lướt qua những vết khắc trên tường. Dù trong nhà giam không phân biệt ngày đêm, nhưng mỗi lần Bạch Ly đến thăm, hắn đều khắc lên một vạch.
Kể từ khi bị giam ở đây, Bạch Ly chưa từng để lỡ một ngày.
Nhờ vậy, hắn biết rõ hôm nay là ngày nào. Hôm nay sẽ qua đi, và ngày mai, Bạch Ly lại sẽ đến.
Khóe môi hắn khẽ nhếch thành một nụ cười. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng đông cứng khi ánh mắt chợt lướt qua giường.
Một bóng người.
Bóng dáng dần rõ nét, đó là một người đang ngồi trên giường, tay cầm ấm trà, từ từ rót nước vào chén đặt trên bàn.
Hương trà thanh thoát hòa lẫn với mùi thơm nhè nhẹ của hương trầm.
“Thế tử.” Giọng nói quen thuộc vang lên. “Đã đến đạo quán của ta, sao không thử trà của ta một lần?”
Chu Cảnh Vân nhìn chằm chằm vào người trước mặt, cơ thể hắn đột ngột cứng lại. Không suy nghĩ nhiều, hắn lao tới, định đoạt lấy chén trà. Nhưng người kia, Huyền Dương Tử, đã nhanh hơn, chặn lấy tay hắn .
“Thế tử, trà là để uống, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc hắt lên mặt người khác.”
Chu Cảnh Vân siết chặt cổ tay Huyền Dương Tử. Hắn cảm thấy mình đã dùng hết sức, nhưng lại không cảm nhận được chút sức lực nào.
Đây là mơ.
Bạch Ly từng nói, trong giấc mơ sẽ không cảm nhận được đau đớn hay sức mạnh.
Nhưng vì sao?
Trước đây, khi trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn đã canh chừng Huyền Dương Tử suốt một ngày, nhưng người này không hề rơi vào mộng cảnh. Vậy mà nay, khi mọi chuyện đã xong xuôi – hoàng đế thoái vị, Sở vương đăng cơ – tại sao Huyền Dương Tử lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn ?
Chu Cảnh Vân nắm chặt lấy tay Huyền Dương Tử, đôi mắt như thiêu đốt:
“Trong cung xảy ra chuyện gì rồi?”
A Ly xảy ra chuyện gì sao?
A Ly có phải đã gặp chuyện không?
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.