Lúc này, Khang Chỉ vừa kịp tới nơi, nàng ghìm ngựa, thấy cảnh tượng trước mắt liền lên tiếng: “Tiết sứ, kẻ này không thể…”
Đường Tỉnh hơi nghiêng đầu, giơ tay ngăn Khang Chỉ lại, cắt ngang lời nàng: “Tiết sứ tự có chủ trương.”
Thuộc hạ muốn can thiệp quyết định của chủ công trước mặt mọi người là điều tối kỵ.
Khang Chỉ không khỏi tỏ vẻ bất bình: “Đường tướng quân, nhưng hắn…”
Đường Tỉnh chỉ khẽ lắc đầu.
Phía trước, Thường Tuế Ninh đang nhìn Mộc Nghĩa quỳ phục dưới đất đầu hàng, một lúc sau mới cất lời: “Nghe nói ngươi được Đoạn Sĩ Ngang trọng dụng, lại có khả năng phá vây thoát khỏi vòng vây của quân Giang Đô, có thể thấy quả thật ngươi có chút bản lĩnh.”
Nghe vậy, Mộc Nghĩa đang cúi đầu trên mặt đất, đáy mắt thoáng lóe lên niềm vui, xen lẫn vài phần đắc ý đầy châm biếm.
Nhưng ngay lúc ấy, hắn nghe giọng nói phía trên tiếp tục: “Ngẩng đầu lên.”
Giọng nói tuy bình thản không chút cảm xúc, nhưng rơi vào tai Mộc Nghĩa lại như mang theo mệnh lệnh từ trên cao, khiến hắn từ tận đáy lòng cảm thấy gai người và nhục nhã.
Hắn chưa từng phải hạ mình cầu xin trước một nữ nhân như vậy, nhưng thôi, nhẫn nhịn qua lúc này…
Mộc Nghĩa trong đầu toan tính, giả vờ cung kính ngẩng đầu, trong lòng còn vang lên suy nghĩ: “Giữ lại mạng sống trước đã, khi nào ta gia nhập quân Giang Đô, rồi sẽ có cơ hội…”
Thế nhưng, khi hắn hoàn toàn ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa di chuyển thì suy nghĩ trong đầu bỗng chốc ngừng lại, đồng tử đột ngột co rút lại.
Vẻ mặt hắn bàng hoàng tột độ, còn chưa kịp phản ứng gì, một mũi tên sắc bén, lạnh lùng đã bay sát trước mặt, phóng to trong đồng tử hắn.
“Phập!”
Khoảnh khắc mũi tên xuyên qua giữa trán, cơ thể hắn run rẩy, đôi mắt trợn to gần như muốn nứt ra.
Hắn nhìn chăm chăm vào nữ nhân khoác áo choàng đen đang ngồi trên lưng ngựa, chầm chậm thu cánh tay cầm cung lại.
Tiếng nói từ miệng nàng cất lên, nhẹ nhàng như ánh trăng phía sau lưng, xa xăm mờ ảo, hòa cùng tiếng rung nhẹ của lông vũ trên đuôi tên, lẩn vào tâm trí Mộc Nghĩa, nơi mà ý thức hắn sắp mất đi:
“Quân Giang Đô chúng ta quân kỷ nghiêm minh, có lẽ âm tào địa phủ mới phù hợp với ngươi hơn.”
Thân hình Mộc Nghĩa đổ vào thân cây phía sau, rồi từ từ trượt xuống, rất nhanh đã không còn động đậy, chỉ còn đôi mắt kinh hoàng mở trừng trừng.
Cũng trợn mắt không tin nổi còn có Khang Chỉ.
Một lúc sau, trong đôi mắt mở to của Khang Chỉ, giọt lệ lớn lăn dài.
Đội kỵ binh tách ra hai bên, Thường Tuế Ninh xoay ngựa.
Khang Chỉ vội đưa tay lau nước mắt, mau chóng tiến lên: “Tiết sứ, vì sao không thu nhận hắn?”
“Những kẻ có chút danh tiếng trong quân Phạm Dương, ta đều biết sơ qua,” đường hẹp khó đi, Thường Tuế Ninh không vội, nàng thong thả giục ngựa, kiên nhẫn giải thích với Khang Chỉ đi bên cạnh: “Kẻ này theo Đoạn Sĩ Ngang đến Lạc Dương, tính tình hung ác, sát khí nặng nề, đã gây nhiều tội ác, không đáng để giữ lại.”
Thường Tuế Ninh vốn là người hiếu tài, nhất là những nhân tài có khả năng quân sự, coi trọng năng lực hơn phẩm hạnh. Nhưng nàng cũng hiểu rằng phẩm hạnh không phải không quan trọng, đặc biệt là với những trường hợp có bản chất xấu xa như Mộc Nghĩa.
Trong mắt nàng, kẻ như Mộc Nghĩa dù có thể lợi dụng trong thời gian ngắn, nhưng biết đâu vào lúc nào đó sẽ quay lại đâm một nhát chí mạng, gây hậu quả không thể lường trước.
Nàng nói: “Giữ một kẻ như vậy bên cạnh mà trọng dụng là không công bằng với những người đức tài vẹn toàn theo ta.”
Hơn nữa, giữ hắn lại chẳng những có thể gây nguy hại cho những người thân tín xung quanh nàng, mà còn dễ gây ra tổn thương tình cảm đối với họ.
Mà khả năng của Mộc Nghĩa cũng chưa đủ xuất sắc để có thể đánh đổi lấy những nguy cơ ấy – nếu hắn giỏi giang như Thôi Cảnh, nàng mới cân nhắc xem có nên giữ lại hay không.
Đằng nào cân nhắc thế nào cũng không đáng, giết đi cho xong.
Khang Chỉ nghe mà nghẹn ngào, giọng khẽ hỏi: “Vậy những người đức tài mà tiết sứ nói… có bao gồm A Ni không?”
Thường Tuế Ninh quay đầu, cười đáp: “Đương nhiên là có.”
Nghe vậy, mặt Khang Chỉ ửng đỏ, trong đôi mắt nâu sâu thẳm dường như có ánh sao lấp lánh, nhưng lòng nàng lại dâng lên chút ngượng ngùng, dường như cho rằng đại nhân đang dỗ dành mình! Đức hạnh của nàng ắt hẳn chỉ to cỡ hạt vừng…
Nhưng chút ngượng ngùng ấy lại giúp Khang Chỉ sinh ra một cảm giác kiên định, khiến nàng càng thêm vững vàng về phương hướng sau này.
Lúc này, nàng phấn chấn ghìm ngựa, giọng trở nên mạnh mẽ: “Tiết sứ, A Ni muốn xin người một sự cho phép!”
Một lát sau, nhận được sự đồng ý, Khang Chỉ thúc ngựa tiến lên, vung đao tự tay chém đầu Mai Nghĩa.
Nàng giương cao thủ cấp của Mộc Nghĩa trên ngọn giáo, thúc ngựa quay về quân doanh, lớn tiếng tuyên bố: “Tiết sứ của ta đã trừ khử tên giặc Mộc Nghĩa, kẻ nào còn dám kháng cự sẽ bị giết không tha!”
Dưới ánh lửa bập bùng, đầu của Mộc Nghĩa với vết tên xuyên trán bị giương cao trông thật đáng sợ.
Tin tức Mộc Nghĩa bị giết nhanh chóng truyền đi, nhìn từ ánh lửa sáng trưng bốn phía có thể thấy quân Giang Đô đã hoàn toàn bao vây chặt chẽ, không có đường thoát. Quân Phạm Dương dần dần buông bỏ vũ khí, run rẩy đầu hàng.
Vẫn còn một số ít người chống cự, nhưng thế đã mất, quân Giang Đô nhanh chóng khống chế toàn cục.
Khắp nơi bắt đầu thu dọn chiến trường, những binh lính Phạm Dương bị bắt giữ được chia theo nhóm trăm người, do quân Giang Đô tạm thời quản thúc.
Khang Chỉ sắp xếp xong công việc cho thuộc hạ, vội vàng đi về phía sau, rất nhanh đã tìm thấy nhóm phụ nữ và trẻ em rách rưới kia.
Nàng giơ cao đầu của Mộc Nghĩa, cho mọi người xem: “Này, hắn chết rồi!”
Các nữ nhân thét lên kinh hãi, nhắm mắt quay đi.
“Hắn đã là vật chết, sợ gì nữa!” Khang Chỉ hãnh diện nói: “Người là do tiết sứ ta giết, đầu là do ta chém!”
Trên khuôn mặt hớn hở của nàng dường như viết rõ ràng rằng: “Thế nào, lợi hại chứ?”
Chốc lát sau, nữ nhân mặt đầy sẹo kia lại run rẩy quỳ xuống, cúi đầu thật sâu.
Những người khác dần dần bình tĩnh, nước mắt lã chã, cũng quỳ xuống theo, có người bật lên tiếng khóc thầm.
Lúc này, một thuộc hạ đến tìm, trước khi rời đi, Khang Chỉ không quên dặn dò nhanh chóng: “Hãy tìm người tháo hết xiềng xích trên người bọn họ!”
Ở phía bên kia, Đường Tỉnh điểm một vạn kỵ binh, tiến lên trước mặt Thường Tuế Ninh, chắp tay nói: “Tiết sứ, chúng ta có thể lên đường rồi.”
Cục diện tại đây đã an định, chỉ cần để lại nhân thủ dọn dẹp chiến trường, còn họ thì cần phải đi cùng Tiết sứ truy bắt Phạm Dương vương.
Không, chữ “đi” có vẻ không hợp lắm, Đường Tỉnh thận trọng tự sửa trong lòng — là đi gặp Phạm Dương vương mới đúng.
Lúc này, Phạm Dương vương đang khóc lóc thảm thiết.
Ông dẫn hai vạn quân bắc tiến khỏi Lạc Dương chưa tới bảy mươi dặm thì gặp phải phục kích và bị chặn lại.
Đối diện là một đội quân năm vạn người, chính là quân Hoài Nam Đạo đóng tại phía tây Lạc Dương trước đó.
Trong khoảnh khắc bất ngờ, Phạm Dương vương chợt hiểu ra một điều: đội quân năm vạn ấy trước đây áp sát Lạc Dương không phải để công phá thành, mà là để tiện đường chặn đứng con đường bắc tiến của ông!
Mọi việc lúc này đều rõ ràng, hóa ra Thường Tuế Ninh đã sớm tính toán hết cả, từng bước từng bước siết chặt, khiến ông hoàn toàn không còn đường thoát.
Trận chiến giữa hai bên diễn ra gần như không có gì bất ngờ, Phạm Dương vương nhanh chóng thua trận thảm bại.
Hai vạn đối đầu với năm vạn, quân số đã không cân bằng, huống chi họ vừa trải qua một trận nội chiến, lại phải chạy trốn tới đây, người thì kiệt sức, lòng quân thì rệu rã.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Ngược lại, quân Hoài Nam Đạo tinh thần dồi dào, sức lực bừng bừng như trâu bò, khí thế tràn trề khi lao lên, ai nấy như thể có thể cày trăm mẫu ruộng.
Đó là vì họ đã chờ đợi cơ hội này rất lâu — từ khi đến đây, họ chưa có lấy một trận đánh cho ra hồn.
Nhìn quân Giang Đô dưới sự chỉ huy của Thường Tiết sứ lần lượt giải cứu Biện Châu, nhanh chóng hạ được Trịnh Châu và Hứa Châu, lòng họ càng thêm sốt ruột, đến nỗi mỗi khi cầm bát cơm lại thấy bất an, chẳng khác nào một đám lính vô dụng.
Đặc biệt là Du Lương, tham quân ở Quang Châu, trước khi đi đã được Thi Thứ Sử dặn dò cẩn thận, phải lập công tích rõ ràng để khiến Tiết sứ coi trọng… nhưng không ngờ, ngày ngày chỉ biết ăn cơm mà thôi!
Vì vậy, khi nhận được lệnh tiến về Lạc Dương, đôi mắt Du Lương như phát sáng, lập tức đặt bát xuống, mặc giáp chỉnh quân.
Theo kế hoạch, họ âm thầm quan sát động tĩnh từ thành Lạc Dương, ẩn nấp chờ đợi trong thời gian dài.
Khi nhận được tin quân của Phạm Dương vương đang đến gần, ai nấy trông chẳng khác nào những con sói đói trong đêm tối, ánh mắt sáng lên lấp lánh.
Quân của Phạm Dương vương lúc này trở thành đàn cừu trong mắt bọn họ.
Du Lương dẫn quân xông ra, mục tiêu rõ ràng, thời cơ khó gặp không thể bỏ lỡ, ông ta quyết phải đánh trận này thật đẹp mắt, phải bắt được con cừu béo nhất trong đàn!
Rất nhiều người trong quân đều có suy nghĩ tương tự, Phạm Dương vương gần như trở thành miếng mồi để mọi người tranh giành.
Khi Du Lương tóm gọn được cha con Phạm Dương vương, quân tâm của quân Phạm Dương vốn đã rệu rã như đám mỡ bụng của Phạm Dương vương, nay hoàn toàn sụp đổ.
Du Lương hạ lệnh, bắt sống càng nhiều tù binh càng tốt, không cần tàn sát vô nghĩa.
Người chết phải tốn công chôn cất, giữ lại người sống vẫn tốt hơn.
Thiện Đồng đã từng “vô tình” tiết lộ với Du Lương — rằng Thường Tiết sứ muốn làm “đại sự”.
Mà để làm đại sự, thứ thiếu nhất chính là người.
Kẻ nào muốn đầu hàng thì trói lại; kẻ nào không muốn đầu hàng thì cũng trói luôn — dẫu sao họ cũng mang theo đủ dây thừng, vài xe lớn còn dư sức.
Cứ bắt giam trước đã, nghĩ lại thì không lo quân Hoài Nam Đạo không “cảm hóa” nổi đám tù binh này.
Khi trời gần sáng, Du Lương cho người thống kê lại, có khoảng một vạn tám nghìn quân Phạm Dương bị bắt sống từ tổng số hai vạn người.
Đám quân Phạm Dương bị trói lại ngồi bệt trên mặt đất, từng tốp ba, bốn người bị nhốt chung một chỗ.
Một binh sĩ Quang Châu đang cầm lương khô và bình nước, ngồi xuống bên đống tù binh, cắn một miếng lương khô rồi nói với đám tù binh: “Ta là Hà Đại Hành, lát nữa nếu ta bận chuyện khác, sau khi về doanh trại, các ngươi nhớ báo danh ta nhé.”
Số tù binh này đều do hắn bắt được, sau đó sẽ tính công lao theo đầu người.
Nghe vậy, đám tù binh phức tạp gật đầu.
“Cũng không cần quá u sầu, Tiết sứ của chúng ta vốn luôn khoan dung với tù binh…” Tên lính vừa ăn vừa nói: “Dù ban đầu phải chịu ít khổ sở, nhưng chỉ cần chịu khó, sau này vẫn có cơ hội mà.”
“Chúng ta đều là người nước Thịnh, thời buổi này, đánh trận theo ai thì cũng là đánh mà thôi, phải không?”
“Nói mới nhớ, ở Quang Châu chúng ta, không ít người chen chúc nhau để được đầu quân đấy.”
“…”
Các tù binh xung quanh lắng nghe câu chuyện, ban đầu chỉ cảm thấy hết sức hoang đường—vốn là mối quan hệ sinh tử, sao lại có thể ngồi trò chuyện nhàn nhã như thế này?
Một võ tướng Phạm Dương bị trói tay ra sau, ngã nghiêng trên đất, ngước nhìn trời mờ sáng. Nghe câu chuyện bâng quơ của binh sĩ Quang Châu, hắn không kìm được bật ra tiếng cười nhạt vì thấy thật hoang đường.
Nhưng nghe dần, hắn lại cảm thấy trong lòng bình an lạ kỳ.
Trong phút chốc, hắn nhớ lại chặng đường từ Phạm Dương đến Lạc Dương, bất giác cảm thấy mọi thứ thật xa vời, như thể không thực.
Giọng điệu tán gẫu của binh sĩ ấy mang đậm vẻ bình dị, gần gũi. Bên cạnh, những chiếc lá khô phủ sương giá lặng yên, trời dần sáng tỏ, tất cả dường như nhắc nhở rằng đây mới chính là thế giới bình thường của con người, chứ không phải là cảnh tượng tàn sát khiến người ta đánh mất bản tính.
Rất nhiều binh sĩ Phạm Dương xung quanh cũng có chung cảm giác đó, im lặng nhìn về phía chân trời sáng dần.
Một lúc sau, vị võ tướng ngã nghiêng nọ nhìn binh sĩ kia, thuận miệng hỏi: “Sao các ngươi ai cũng đeo đồng tiền buộc dây đỏ bên hông, đấy là phong tục của Hoài Nam Đạo à?”
Cũng chẳng có việc gì làm, trò chuyện tầm phào cho qua vậy.
“Cái đó à…” Binh sĩ nọ nuốt hết miếng lương khô khô khốc cuối cùng, cười hơi ngượng ngùng, nói: “Học từ quân Giang Đô đấy, nghe nói quân Giang Đô ai cũng đeo, nhưng của họ là được Thường Tiết sứ khai quang rồi, còn của chúng ta… thì chưa khai quang.”
Một binh sĩ bên cạnh lập tức nói chắc nịch: “Nhưng đợi đến khi chúng ta gặp được Tiết sứ, coi như cũng được khai quang rồi!”
Vị võ tướng Phạm Dương nhếch mép: “…”
Nghĩ Thường Tuế Ninh là gì chứ, gương đồng sống à? Hay là thần thái dương chuyển thế? Đi tới đâu khai quang tới đó hay sao?
Đúng lúc ấy, một kỵ binh phi tới báo tin, giọng reo vui vang vọng: “Báo! Phía trước Tiết sứ đã dẫn quân đến rồi!”
“Tiết sứ đến rồi!”
Tiếng reo hò vang dội khắp bốn phía, các tướng sĩ lần lượt đứng dậy.
“Tất cả lập đội hình ngay ngắn!” Du Lương nhét nửa miếng lương khô còn lại vào áo, vội vàng chỉ huy: “Đứng nghiêm chỉnh cho ta!”
Dù bình thường có ăn chơi thế nào, lúc này cũng không thể để Tiết sứ nhìn ra quân kỷ lỏng lẻo được!
Phạm Dương vương đang mệt mỏi đói khát, nghe tiếng binh lính dậy động mà tỉnh dậy. Nhìn cảnh tượng rộn ràng xung quanh, ông bất giác ngây người.
Dù không thạo việc binh đao, lần đầu dẫn quân đã để rơi vào cảnh toàn quân bị bắt sống, nhưng ông vẫn hiểu rằng cảnh tượng trước mắt không phải lúc nào cũng thấy trong quân đội.
Họ hăng hái xếp đội, trật tự nghiêm minh nhưng không u ám, thần thái kính cẩn mà không hoảng sợ.
Phạm Dương vương, bị trói gô như bánh tét, nằm trên đùi đứa con trai cũng bị trói, khẽ “chậc” một tiếng, lại thở dài nói thầm: “Được lòng người như thế, không thắng trận thì ai thắng trận đây chứ…”
Tiếng vó ngựa vang vọng gần hơn, hầu hết mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đông.
Phía chân trời, bình minh vừa hé một tia sáng, nhưng khi đoàn thiết kỵ xuất hiện, chẳng ai còn bận tâm đến ánh sáng của ngày mới nữa.
Hàng chục tướng lĩnh Hoài Nam Đạo vội vã tiến lên đón.
Nữ tướng khoác áo choàng đen đi đầu thu dây cương, họ lập tức chắp tay, quỳ một gối hành lễ.
“Tham quân Quang Châu, Du Lương—”
“Tham quân Thân Châu, Bốc Vạn Cảnh—”
“…”
Họ lần lượt báo danh, cúi đầu đồng thanh nói: “Bái kiến Thường Tiết sứ!”
Thường Tuế Ninh thu ánh mắt khỏi đội quân nghiêm chỉnh phía sau, nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, giơ hai tay đỡ hai vị tham quân đứng đầu lên.
Từ xa, Phạm Dương vương nhổm dậy, miệng la lớn: “…Bản vương muốn gặp Thường Tiết sứ, bản vương muốn gặp Thường Tiết sứ!”
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Dạ dịch thêm truyện của tác giả này được không ạ, Phi 10 viết hay quá ❤️