Trên Diễn Võ Trường rộng lớn, Tiêu Giác đứng yên với dáng vẻ uy nghiêm, gương mặt anh tuấn toát lên nét lãnh đạm.
Đối diện hắn là một thiếu niên có chút ngây ngô, gương mặt nghiêm túc ngẩng lên nhìn.
Hình ảnh hai người tạo nên một khung cảnh đẹp như bức tranh tĩnh lặng.
Sao khi Tiêu Giác rời đi, Hòa Yến vẫn tiếp tục kéo cung thêm nửa canh giờ, đến khi đôi tay mỏi nhừ, không còn sức chịu đựng, nàng mới lê bước về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, nàng thức dậy trễ hơn mọi khi một chút.
Tiểu Mạch khẽ đẩy vai nàng, nhẹ giọng gọi: “A Hòa ca, rời giường thôi.”
Lúc này, Hòa Yến mới từ từ mở mắt ra.
Thân thể của mỗi người thật sự khác nhau.
Khi nàng còn là một thiếu niên, dù đêm có luyện kiếm đến muộn bao nhiêu, sáng hôm sau vẫn có thể tinh thần sảng khoái, bước ra nghe tiên sinh giảng bài.
Nhưng hiện tại, chỉ mới thức khuya một đêm, dù không quá khuya, nàng đã cảm thấy cơ thể nặng nề, khó chịu khắp người.
Hòa Yến thầm nghĩ, chẳng lẽ trong đời trước mình thực sự mang mệnh chịu khổ hay sao?
Tuy trong lòng nghĩ ngợi, nhưng những việc cần làm vẫn phải làm.
Hòa Yến ngồi dậy, hôm nay trước tiên là vác bao cát chạy bộ.
Sau khi chạy xong, tất cả các tân binh đều tự giác tập trung, theo đội hình tiến về phía bên trái của Diễn Võ Trường, nơi luyện bắn tên hôm trước.
Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, cung tiễn đã được sắp xếp ngay ngắn.
Lương giáo đầu đứng bên cạnh giá treo cung, giám sát từng tân binh tiến lên thử cung.
Không còn sự kích động và hưng phấn như ngày đầu, hôm nay các tân binh đã ổn định hơn.
Những mũi tên xiêu vẹo ngày hôm qua giờ đây đã giảm đi đáng kể, đa phần đều hướng thẳng về bia cỏ phía trước.
Đến lượt Hồng Sơn tiến lên kéo cung, hắn đã cải thiện hơn so với ngày hôm trước.
Thạch Đầu vẫn được Lương giáo đầu khen ngợi không ngớt, còn Tiểu Mạch tuy lực tay yếu nhưng nhờ có ca ca Thạch Đầu chỉ điểm mà cũng có tiến bộ rõ rệt.
Hòa Yến ánh mắt nhìn sang Vương Bá.
Vương Bá từ tốn bước lên phía trước, trước khi kéo cung, hắn không quên liếc nhìn Hòa Yến bằng một ánh mắt khinh miệt.
Đáp lại, Hòa Yến chỉ mỉm cười dịu dàng.
Nụ cười ấy như một cái gai chọc giận Vương Bá, khiến sắc mặt hắn lập tức sa sầm.
Không chần chừ thêm, hắn giương cung và bắn.
Tiếng “vèo” vang lên, mũi tên bay nhanh như chớp, xuyên qua bia cỏ.
Cảnh tượng này không khác gì hôm qua, bia cỏ bị kéo lùi lại phía sau, cắm thẳng xuống đất.
Những tân binh xung quanh lập tức vỗ tay trầm trồ.
Trong quân doanh, sức mạnh luôn được sùng bái.
Vương Bá buông cung, bước thẳng đến trước mặt Hòa Yến, gằn giọng đầy khiêu khích: “Tới lượt ngươi.”
Hắn cố ý nâng cao giọng để mọi người xung quanh có thể nghe thấy: “Hôm qua ngươi kéo cung không ra, lại dám to gan hứa hẹn rằng hôm nay sẽ kéo được.
Vị Hòa Yến huynh đệ này, hôm nay cho chúng ta xem ngươi kéo cung thế nào?”
Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Hòa Yến.
Sự việc ngày hôm qua đã khiến tên tuổi Hòa Yến nhanh chóng lan truyền khắp quân doanh.
Ai cũng biết dưới trướng Lương giáo đầu có một tân binh ngay cả cung cũng kéo không ra, lại dám lớn tiếng ngạo mạn.
Giờ đây, tất cả đều chờ đợi màn biểu diễn của nàng.
“A Hòa ca…”
Tiểu Mạch lo lắng kéo nhẹ tay áo nàng.
Hòa Yến khẽ mỉm cười trấn an cậu, sau đó từ từ bước ra phía trước.
Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào Vương Bá, đáp lại nụ cười đầy ý xấu của hắn bằng một vẻ bình thản: “Thật không ngờ huynh đài lại nhớ rõ lời nói của ta như vậy.”
“Vì ngươi muốn xem, ta sẽ cho ngươi xem.”
Nàng nói nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại đầy tự tin và điềm tĩnh.
Cảm ơn bạn PHAN HONG HANH donate 100K!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

12/9/2025 , hay thật , cảm xúc
Đọc cũng vui vui hấp dẫn nhưng kỹ tính tí thì thấy nhiều tình tiết vô lý thật :)) Tập như trâu nhưng vẫn yểu điệu thục nữ tay gầy nhẳng nhơ. Từ tướng âm mưu nghe vẻ kinh lắm nhưng trong tay lại ko nắm giữ quân đội nào, đến lúc bị dập thì như trò hề. Thái tử bất tài vô dụng nghĩ lên ngôi ko bị mấy người có quân trong tay làm phản phút mốt, hay lên ngôi nhưng bất hòa với tướng thì lúc có quân xâm lược ra nài nỉ van xin hay gì :v Mới đọc đến đoạn lộ sự thật nhưng thấy chối quá phải com trc, đợi đọc nốt rồi com tiếp sau 😂
Thật sự truyện quá hay luôn. Cảm ơn ad.Không biết còn bộ truyện nào như này nữa ko mà đọc.
17/8/2025
Tiêu Giác x Hoà Yến 🩷
Day dứt về mối tình của Yến Hạ và Hạ Thừa Tú 😭
Hay
Mình có search về việc tạng người nhỏ con, không cơ bắp như ‘thân xác Đại tiểu thư Hoà Yến’ thì có thể kéo cung xa và mạnh như người to con hơn là Vương Bá không thì đáp án là ‘không’. Nên thấy tình tiết mà bắn mũi tên của Hoà Yến khiến bia đổ xa hơn bia của Vương Bá thấy hơi buff nhẹ khúc này.
Nữ chính bàn tay vàng rõ mà bạn ơi. Thể loại Mary Sue nên vậy. Chứ bình thường dù người ta có biết cách làm nhưng cơ thể yếu bẩm sinh như thân xác Hòa Yến thì không thể nào di chuyển nhanh nhẹn được trong thời gian ngắn đâu :v còn liên quan đến cơ bắp và phản xạ của các dây thần kinh nữa
Tạm biệt Yến tướng quân và Tiêu đô đốc 🤍 lại phải move on trong vài tuần ròiiii
Ứng Hương mất chap 256 bạn ạ
cho t hỏi là ưng hương chết với bị đưa cho thái tử chap bao nhiêu ạ